Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 66:

Chương 66:Chương 66:
Chương 66:
Lâm Tịch trừng to mắt, hai tay ôm ngực bày ra dáng vẻ từ chối, một mặt biểu cảm "Cô muốn hãm hại tôi".
Trên thế giới này nhiều chuyện như vậy, đối với CP là bọn họ bị ép buộc, cũng không quen được không.
Nói đùa, bây giờ cô chỉ muốn cách Lục Ly Bạch thật xa.
Liếc mắt nhìn anh trai quay phim trong sân, Lâm Tịch mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại hoảng hốt.
Cô có thể chắc chắn tất cả, chỉ cần lúc này cô chủ động lên lâu hai tìm Lục Ly Bạch, mặc kệ cô là vì nguyên nhân gì, đều sẽ bị dán nhãn "keo dính chó" với Lục Ly Bạch.
Vì thế, Lâm Tịch và cô bé trợ lý cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không dứt.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tịch cảm thấy như vậy cũng không phải cách hay, bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt đầu ra chủ ý cho đối phương.
"Nếu không, cô đi tìm đạo diễn gọi đi, chúng ta đến nhà hàng chờ trước."
Trợ lý nhỏ lắc đầu: "Không được, đạo diễn có việc không ở đây, ông ấy không tới được."
Lâm Tịch: “...
Vốn đạo diễn đang muốn một cước rảo bước tiến vào sân, nghe nói như thế thì linh hoạt lắc mình, trốn ra ngoài cửa.
Lâm Tịch có chút bực bội, giằng co như vậy cũng không phải cách.
Tâm mắt cô không cẩn thận đảo qua bệ đá bên cạnh, phía trên thậm chí có một cái loa lớn có thể rao hàng khắp hang cùng ngõ hẻm, tâm mắt của cô đột nhiên khẽ động, đi lên phía trước câm lấy loa, ấn nút công tắc.
"Thầy Lục, đạo diễn gọi anh xuống ăn cơm, là đạo diễn gọi đó!" Mọi người: ”....
Cô bán đạo diễn ngược lại còn bán rất thuận tay!
Đạo diễn trốn ở ngoài cửa lại lảo đảo dưới chân, khó khăn mới ổn định thân thể, chỉ là, sắc mặt phải nói là đặc sắc!
Lâm Tịch cầm cái loa lớn do tổ biên tập vừa mới chuẩn bị cho nhân viên công tác, phòng ngừa hiện trường ghi hình xuất hiện tình trạng tắc nghẽn thì nhân viên sẽ dùng để sơ tán đám đông, nhưng không ai nghĩ tới cô lại dùng nó ở trên người Lục Ly Bạch.
Trợ lý nhỏ và anh trai quay phim liếc nhau một cái, vẻ mặt lên án "Còn có thể làm như vậy sao.
Đã lên cung thì không có khả năng quay đầu lại, hô đều đã hô, Lâm Tịch cảm thấy hô một lần và hô N lân không có gì khác nhau.
Vì vậy, ngay khi cô hắng giọng, chuẩn bị hô thêm một đợt nữa, cửa sổ lầu hai đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên trong.
Một giây sau, khuôn mặt không chút thay đổi của Lục Ly Bạch xuất hiện ở cửa sổ, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch dưới lâu đã đặt loa trước miệng, đang chuẩn bị gọi.
Lâm Tịch có chút sợ hãi, đầu óc co rút, mở miệng nói: "Cái kia, đến giờ ăn cơm rồi."
Lục Ly Bạch: “...'
Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt nổ tung.
[Tình cảnh này, trong cửa sổ ngoài cửa sổ, còn có cái loa lớn kia, không biết còn tưởng rằng đang trình diễn một màn chia cách qua cửa sổ sắt thâm đẫm nước mắt đó. ]
[Lầu trên muốn cười chết ai, trong phòng giam kia gọi là đếm ngày đưa cơm, chưa xem qua phim sao, chẳng qua nói thật, ha ha ha, còn quả thật rất giống. ]
[Nhìn vẻ mặt này của Lục Ly Bạch lập tức biết, đời này anh đại khái cũng chưa từng cạn lời như vậy]
[Có thể không cạn lời sao, ngẫm lại có người dùng loa lớn gọi tên mình khắp hang cùng ngõ hẻm, xấu hổ đến nỗi ngón chân cào đất được không. |
[Lâm Tịch đang làm cái quỷ gì vậy, vì khiến cho anh trai nhà tôi chú ý quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, loại thủ đoạn vụng về này thật sự tưởng rằng người ta nhìn không ra sao, tự biên tự diễn không biết xấu hổi]
[A a a a, Lâm Tịch cút ngay, Lục Ly Bạch chạy maul]
[Không liên quan, cảnh tượng này không khỏi khiến cho tôi nhớ tới cảnh tượng kinh điển trong Tây Du Ký, phân cảnh Tôn Ngộ Không và tiên tử Tử Hà dưới thành lầu. ]
[Chó CP cút xa một chút, phiền muốn chết, có thể đừng liếm xung quanh hay không]]
Bạn cần đăng nhập để bình luận