Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 537:

Chương 537:Chương 537:
Chương 537:
"Con cũng biết cô Ba của con, lúc nào cũng muốn giới thiệu con gái của ông anh họ cho con, năm nào cũng nhắc, cô ấy không chán nhưng mẹ thì sắp chán chết rồi..."
Lục Ly Bạch vừa nghe mẹ nhắc tới chuyện này, lập tức ngắt lời: "Mẹ, mẹ lạc đề rồi."
Thẩm Tuệ dường như cũng ý thức được điểm này: "Được rồi, sao con dài dòng thế, mẹ bảo con hỏi thì hỏi đi, biết đâu cô ấy lại muốn đến."
Lục Ly Bạch cũng không tiện nói thẳng là Lâm Tịch không muốn, không có biện pháp, đành phải tạm thời đồng ý: "Vậy được, con sẽ hỏi thử."
Sau khi gác máy.
Lục Ly Bạch nói với Lâm Tịch: "Chuyện này là lỗi của anh, nhưng em không cần phải gánh nặng, yên tâm đi, anh sẽ tìm cớ để từ chối."
Lâm Tịch không nói được, cũng không nói không được, cứ lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Lục Ly Bạch bị côn nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xác định rằng cô có tức giận hay không, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Khoảng một phút sau, Lâm Tịch cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi: "Lục Ly Bạch, con gái của ông anh họ cô Ba anh tên gì?"
Lục Ly Bạch đột nhiên bối rối: 'Hả?"
"À, anh nhớ là tên Linh Linh thì phải."
Lâm Tịch nhíu mày, hỏi: "Anh từng gặp cô ấy chưa?”
Lục Ly Bạch lúc này rốt cục tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, chỉ là cô Ba thích nhắc đến, mẹ anh không muốn nghe, mỗi lần đều không để ý đến cô ấy." Lâm Tịch "A" một tiếng, lại hỏi: "Vậy anh đã gặp Linh Linh chưa?
Lục Ly Bạch không biết nàng có ý gì, chỉ có thể thành thật trả lời: "Hồi nhỏ đã gặp qua một lần."
Lâm Tịch gật đầu, nói như thật: "Hiểu rồi."
Vẻ mặt Lục Ly Bạch mơ hồ, cô hiểu được cái gì?
Lâm Tịch tự mình nói: 'Vậy là, anh và cô Linh Linh đó là thanh mai trúc mã, nhưng mẹ anh không đồng ý, nên hai người mới không thành, đúng không?"
Lục Ly Bạch: “...'
Còn có thể hiểu như vậy sao?I
"Thanh mai trúc mã này chỉ là một đoạn nhỏ, chỉ tính là chút thú vị hàng ngày giữa các cặp đôi, không ai thực sự coi trọng, Lâm Tịch không, Lục Ly Bạch càng không.
Tuy nhiên, với Lục Ly Bạch, thỉnh thoảng Lâm Tịch có chút ghen tuông như vậy, anh cũng rất thích, ở một mức độ nào đó, cảm giác này thỏa mãn niềm tự hào của anh với tư cách là bạn trai.
Tất nhiên, anh cũng biết, Lâm Tịch có thể chỉ muốn tránh chủ đê mẹ anh nhắc đến chuyện đến nhà anh.
Chẳng qua là Lục Ly Bạch cũng không để ý lắm, trước đây anh đã nói sẽ cho Lâm Tịch thời gian chuẩn bị, anh vốn không vội.
Về phần bà Thẩm bên kia, chờ hai ngày nữa anh tìm cớ từ chối là được, cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng ngay khi Lục Ly Bạch nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, ai ngờ trước khi đi ngủ, Lâm Tịch đột nhiên nghiêm túc nhìn anh nói: "Em nghĩ kỹ rồi!"
Lục Ly Bạch khó hiểu hỏi: "Nghĩ kỹ cái gì?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, như thể đã đưa ra quyết định quan trọng: "Em nghĩ kỹ rồi, sẽ đi cùng anh đến nhà anh!"
Lục Ly Bạch sửng sốt: "Em không cần phải miễn cưỡng chính mình đâu, mẹ anh để anh nói, em tin anh đi, anh đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa."
Lâm Tịch lắc đầu, nói: "Lục Ly Bạch, anh nghe em nói, em không hề miễn cưỡng, thật sự đã nghĩ kỹ rôi."
Lục Ly Bạch nhíu mày, dường như vẫn không tin, tiếp tục hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?"
Lâm Tịch cười trả lời: "Thực ra không phải là đột nhiên đâu. Mấy ngày nay em luôn nghĩ rằng đời này chắc chắn sẽ là anh, nên em cảm thấy dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp thôi."
Hôm nay cô nhìn thấy mẹ của Lục Ly Bạch là thật lòng muốn cô đến nhà làm khách, trưởng bối thật lòng mời, nhà họ Lục cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, cô lại từ chối cũng không thích hợp. Hơn nữa, đối với khúc mắc kia, Lâm Tịch đúng là đang dân dân buông xuống, nhưng cô cũng cảm nhận được rằng mỗi lần nhắc đến chuyện này, Lục Ly Bạch vẫn luôn rất cẩn trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận