Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 419:

Chương 419:Chương 419:
Chương 419:
Sau khi nhanh chóng thu dọn, khi Lâm Tịch ra khỏi phòng tắm, Thẩm Nhân Nhân đang ghé vào trên giường chơi điện thoại di động.
"Nhân Nhân, tôi ra ngoài gọi điện thoại, có thể là trong nhà có chuyện gì, cô ngủ trước đi." Lâm Tịch nói.
Thẩm Nhân Nhân ra dấu "OK" rồi: "Được, tôi chơi xong ván này liên ngủ."
Lâm Tịch từ trên lầu đi xuống, trực tiếp đi tới ban công ngoài phòng khách dưới lầu.
Ban công này rất lớn, còn có một tấm cửa kính che chắn, cách âm gì đó coi như không tệ.
Lâm Tịch lấy di động ra, gọi cho Lục Ly Bạch, gân như là vừa mới gọi liên nghe máy.
Đối diện còn chưa nói chuyện, Lâm Tịch đã giải thích trước: "Lục Ly Bạch, xin lỗi, vừa rồi em quên mất phải nói chuyện điện thoại với anh, đi tắm trước.
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ*" một tiếng,'Không sao, không cần xin lỗi."
Lâm Tịch lúc này mới an tâm, Đúng rồi, vừa mới ở trong phòng nghe điện thoại không tiện, em và Nhân Nhân cùng phòng, cô ấy nhìn thấy ghi chú, cho nên em mới lừa cô ấy nói là điện thoại của em trai thôi."
Lục Ly Bạch dừng lại, trả lời: "Thì ra là như vậy, anh còn tưởng răng..."
Lâm Tịch có chút không rõ nguyên do: "Tưởng gì?"
Lục Ly Bạch trả lời: 'Không có gì, anh còn tưởng răng em đang ám chỉ anh, bảo anh gọi em là chị gái."
Lâm Tịch: ”...
Là cô nghĩ quá nhiều rồi chăng, cứ cảm thấy từ "chị" này của Lục Ly Bạch không phải nghĩa đen trên mặt chữ. Chẳng lẽ đây là nick name tình nhân gì đó, hoặc là tiểu tình thú?
"Em ở bên kia thế nào, cơm tối có ăn đúng giờ không?” Lục Ly Bạch hỏi.
Lâm Tịch gật đầu: "Đều rất tốt, anh đừng lo, cơm tối em ăn cùng các khách mời khác.' "Concert chuẩn bị thế nào rồi?"
Lục Ly Bạch trả lời: "Rất thuận lợi, hôm nay anh đã đi xem sân bãi, anh còn bảo Tiền Tiến để lại vé tốt nhất cho em, chờ em quay xong tiết mục trở về, vừa vặn có thể bắt kịp thời gian."
Lâm Tịch cười ha hả gật đầu: "Được được, em nhất định phải đi."
Hai người lại hàn huyền vài câu, có lẽ nơi đất khách quê người dễ khiến người ta sầu cảm, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy xúc động, gọi một tiếng: "Lục Ly BạchI"
ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
Lục Ly Bạch: "Hả?” Lâm Tịch há miệng, nói: "Em... có chút nhớ anh."
Hai người từ sau khi xác nhận quan hệ, trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặp mặt, có đôi khi mặc dù ban ngày hai người đều bề bộn nhiều việc, Lục Ly Bạch vào buổi tối cũng sẽ chạy tới vội vàng gặp mặt cô một lần.
Thói quen là một điêu đáng sợ.
Đầu bên kia rõ ràng ngừng lại một chút.
Sau một hồi lâu, anh trâm giọng nói: 'Bây giờ cậu tiện video không?”
Lâm Tịch giật mình, trả lời: "Thuận tiện, bây giờ em đang ở ban công một mình, những người khác đều ngủ rồi."
"Được, vậy em chờ một chút."
Lục Ly Bạch dứt lời, liên cúp điện thoại, vài giây sau, anh lập tức gửi lời mời gọi video tới. Lâm Tịch bấm đồng ý, khi nhìn thấy khuôn mặt Lục Ly Bạch xuất hiện trên màn hình, hai người nhìn nhau qua màn hình, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: "Anh cũng nhớ em.”
Giờ khắc này, Lâm Tịch bỗng dưng run lên, như là bị cái gì rơi vào trên đỉnh trái tim, theo nhịp đập trái tim chậm rãi lan toả.
*
Sau khi gọi video cho Lục Ly Bạch xong, lúc Lâm Tịch đi ngang qua phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Trần Huy đang ngồi một mình trước bàn viết vẽ gì đó.
Cô đi lên phía trước chào hỏi: "Trần Huy.'
Trân Huy ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, có chút ngoài ý muốn: "Lâm Tịch, sao cô lại ở đây?"
Lâm Tịch quơ quơ di động trong tay trả lời: "Mới vừa gọi điện thoại cho Chương 420:
"Muộn thế này rồi, anh vẫn còn đang làm kế hoạch à?" Lâm Tịch hỏi.
Trân Huy trả lời: "Đúng vậy, tôi muốn chuẩn bị trước, ngày mai khi bàn bạc với mọi người sẽ có phương hướng cụ thể, như vậy sẽ không mất thời gian."
Lâm Tịch gật đầu, như vậy quả thật tiện hơn: "Vậy bây giờ anh làm thế nào rồi?"
Trân Huy gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn khổ,Tiếng Anh của tôi quá kém, làm hơi chậm, mới làm được chút đầu thôi."
Trân Huy đang đau đầu, lúc này có người giúp, đương nhiên là mong còn không được.
Anh ta cảm kích nói: "Vậy cảm ơn cô nhiều."
Lâm Tịch cười cười, nói: "Đều là việc nên làm, chúng ta là một đội mà.' Tất cả mọi người đều là khách mời, không có đạo lý bởi vì Trân Huy là đội trưởng thì cái gì cũng nên làm, đạo lý này Lâm Tịch vẫn hiểu.
Tuy nhiên, hai người cùng làm quả thật nhanh hơn một người làm rất nhiều.
Dựa theo quy tắc của tổ đạo diễn, trạm Paris này bọn họ phải dừng lại ba ngày, có ba thắng cảnh chỉ định, những thứ khác toàn bộ do bọn họ tự mình sắp xếp.
Quan niệm du lịch của Lâm Tịch là thoải mái thoải mái là chính, cô luôn luôn không thích loại phương thức du lịch chạy đua với các điểm tham quan này.
Vì vậy, cô đê nghị mỗi ngày đi một điểm tham quan mà tổ chương trình yêu cầu, sau đó dựa vào khoảng cách từ khách sạn đến điểm tham quan mà sắp xếp hành trình còn lại trong ngày, như vậy mọi người sẽ không quá mệt mỏi.
Đối với đề nghị này, Trân Huy giơ hai tay đồng ý, anh ta đã xem qua hai mùa trước của chương trình, mọi người lúc đầu cũng vui vẻ hòa thuận, chính vì mệt mỏi trong chuyến đi mà mâu thuẫn mới dần xuất hiện.
Nếu như dựa theo phương thức du lịch này của Lâm Tịch, vừa vặn có thể tránh cho tình huống này xuất hiện.
Bởi vì kinh phí có hạn, cho nên bọn họ chủ yếu tập trung vào vé vào cửa, ngoài các điểm tham quan được chỉ định thì bọn họ chỉ chọn những nơi không thu vé hoặc vé rẻ.
Ngoài ra, còn phải lên kế hoạch tuyến đường trước, chọn lọc các tuyến đường và nhà hàng gân đó, gọi là dịch vụ ăn chơi nhảy múa một gói gọn.
Lâm Tịch vừa tra cứu thông tin trên mạng, vừa ghi lại những thông tin quan trọng. Trân Huy lơ đãng liếc điện thoại di động của cô, kinh ngạc nói: "Lâm Tịch, cô có thể xem hiểu tiếng Pháp sao?"
Lâm Tịch gật đầu, cười trả lời: "Cảm thấy hứng thú cho nên tự học một chút.
Nguyên thân không biết tiếng Pháp, cũng không có học qua chương trình học nào về nó, cho nên cô cũng chỉ có thể dùng lý do này.
Kiếp trước, Lâm Tịch từng sang Pháp du học trong thời gian đại học, nên cũng biết một chút tiếng Pháp.
Thêm vào đó, công ty nhà họ Triệu có mối quan hệ hợp tác sâu rộng với một số công ty ở Pháp, vì vậy, cô cũng đã dành nhiều công sức để học tiếng Pháp trong những năm đó.
Trân Huy nghe được Lâm Tịch biết tiếng Pháp, nhất thời cao hứng vô cùng.
"Vậy thì tốt quá, đạo diễn hôm nay còn nói, ở bên này nếu biết tiếng Pháp sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, vậy ngày mai cô có thể làm phiên dịch cho mọi người không?”
Lâm Tịch cười cười, cũng không từ chối.
Đúng là như vậy, đời trước khi cô đi du học đã phát hiện, người Pháp đều cho rằng ngôn ngữ quốc gia mình là ngôn ngữ đẹp nhất, tuy rằng nhiều người trong số họ biết tiếng Anh, nhưng trong phần lớn các trường hợp, bọn họ vẫn thích nói tiếng Pháp hơn.
Có Lâm Tịch hỗ trợ, kế hoạch du lịch được làm xong nhanh hơn nhiều, sau khi hai người bọn họ hoàn thành kế hoạch cho ngày mai cũng không vội làm cho hai ngày sau, vì đã muộn rồi, bọn họ cần phải nghỉ ngơi sớm, nếu không ngày mai thật sự sẽ không dậy nổi.
Lúc Lâm Tịch trở lại phòng, Thẩm Nhân Nhân đã ngủ. Sau khi cô rón rén tắt đèn, lúc đi ngang qua giường Thẩm Nhân Nhân còn thuận tay giúp cô ấy nhặt tấm chăn mà cô ấy đá xuống giường, đắp lên người Thẩm Nhân Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận