Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 171:

Chương 171:Chương 171:
Chương 171:
Buổi sáng anh quay phim ở tổ B bên kia, cho nên vẫn không biết tình huống của Lâm Tịch bên này.
Lâm Tịch vẻ mặt đau khổ nói: "Không được tốt lắm, một chút cảm giác cũng không có.'
Sau đó, cô kể chuyện mình bị kẹt ở cảnh cuối cùng cho anh nghe, cũng thành thật khai báo cô đã NG mười mấy lần.
"Để tôi xem giúp cô.' Lục Ly Bạch nhận lấy kịch bản của Lâm Tịch rồi bắt đầu đọc.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tịch: "Cô có thử đặt mình vào vai Vưu Liên này không, đừng chỉ giới hạn trong cảnh này, hãy cảm nhận toàn bộ cuộc đời của cô ấy, sau đó thử xem lại cảnh này."
Lâm Tịch sửng sốt: "Cảm nhận cả cuộc đời cô ấy?"
Lục Ly Bạch gật đầu: "Đúng vậy."
"Cô nhìn xem, cảnh quay cuối này của cô, chủ yếu là cảnh Vưu Liên tố giác nam chính, đối đầu với nam chính, cô thử ngẫm lại xem, với thân phận là con riêng của mình mấy năm nay, rõ ràng đều là con của ba, nam chính lớn lên như thế nào, còn cô lớn lên ra sao, và cô phải chứng kiến tất cả những điêu đó, cô có cảm thấy bất công không... 2"
Nhờ những lời nói này của Lục Ly Bạch, Lâm Tịch vậy mà đã tìm thấy một chút cảm xúc, tâm tình của con rơi nhưng lại phải đối mặt với con ruột là như thế nào, cảm giác ấy quả thật cô hiểu rất rõ.
Những ý nghĩ không cam lòng này, cùng với những ý nghĩ bất công nảy sinh ở sâu trong nội tâm, chẳng qua ở kiếp trước, khi những ý nghĩ này vừa xuất hiện cô đã đã đè chúng xuống, điêu này phải bắt nguồn từ ấn tượng trước năm mười lăm tuổi của cô vê bà Lâm đối với lời nói và việc làm của bà ấy.
Nhưng Vưu Liên thì khác, mẹ của cô ấy vừa mới sinh ra cô đã qua đời, cô cũng lớn lên trong gánh hát, khi biết rõ chủ gánh hát lại chính là cha ruột, nhưng hoàn toàn không thể hưởng thụ cuộc sống giống như anh trai, vì vậy cô ấy...
Sau khi Lâm Tịch đặt mình vào Vưu Liên, rồi xem lại cảnh cuối cùng, rốt cục cũng tìm được cảm giác.
Lục Ly Bạch thấy thế, lập tức nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, cùng cô diễn thử mấy lần.
Vì thế, buổi chiều khi Lâm Tịch quay lại một lần nữa, ô đã diễn trôi chảy ngay từ lần đầu, đến cả đạo diễn Triệu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trong bộ phim này, Lâm Tịch và Lục Ly Bạch không có cảnh đối diễn nào, cảnh cô diễn không nhiều lắm, vì vậy rất nhanh đã quay xong, nhưng Lục Ly Bạch lại không nhanh như vậy.
Cân nhắc đến việc để tổ tiết mục ở khách sạn một ngày cũng không thích hợp, vì vậy sau khi Lâm Tịch quay xong, cũng không ở lại đoàn làm phim quá lâu, sau khi chào hỏi nhóm người đạo diễn Triệu, lập tức bảo Tiểu Từ đưa cô vê.
Trên đường trở về, Tiểu Từ cười ha hả nói: "Chị Tịch, đạo diễn Triệu khen chị tiến bộ nhanh, không ngờ chị còn có năng khiếu diễn xuất."
Lâm Tịch cười cười, không giải thích gì, nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô nào có thiên phú gì, chỉ là bối cảnh nhân vật này rất giống với kiếp trước của cô, cho nên cô mới có thể đồng cảm ở một số khía cạnh. Nếu không, cảnh cuối cùng này chắc chắn không trôi qua dễ dàng như vậy. Nhưng không thể không nói, hôm nay tới làm diễn viên khách mời như vậy, quả thật cho cô trải nghiệm không giống nhau, có cảm giác rất mới mẻ.
Cứ như vậy, đám người Lâm Tịch đợi hai ngày ở thành phố điện ảnh.
Chờ Lục Ly Bạch quay xong cảnh quay, đoàn người bọn họ trực tiếp trở về thành phố B.
Lâm Tịch lại đi theo Lục Ly Bạch chạy thông báo thêm mấy ngày, lần này xem như hoàn toàn thấy được hành trình của một đỉnh lưu bận rộn đến mức nào.
cuối cùng cũng quay xong, hôm nay sau khi hoàn thành một ngày quay phim, bọn họ lại trở vê khách sạn do tổ tiết mục sắp xếp.
Khách sạn ở thành phố B vẫn là phòng kiểu hai phòng ngủ một phòng khách mà tổ tiết mục đặt cho, trong khoảng thời gian này hai người sống cùng một mái hiên cũng từ từ quen thuộc với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận