Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 473:

Chương 473:Chương 473:
Chương 473:
Tiểu Từ lập tức làm theo, sau khi nhấn nút nghe, ngay sau đó nhấn bật loa ngoài.
"Tiểu Từ, cậu đang ở cùng thầy Lục à, Tịch Tịch xảy ra chuyện rồi..."
Nửa giờ trước, Lâm Tịch đến quán cà phê Tôn Manh chỉ định.
"Tôn Manh, cô nhất định muốn gặp tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Lâm Tịch ngồi đối diện cô ta, vào thẳng vấn đề.
Tôn Manh nhìn Tiếu Tiếu, Lý Huy và vệ sĩ ở bàn bên cạnh, âm dương quái dị nói: "Ôi chao, Lâm Tịch, cô có vẻ hoành tráng quá nhỉ, chậc chậc, có cân thiết không, người không biết còn tưởng cô là ngôi sao lớn đấy."
Lâm Tịch thản nhiên liếc cô ta một cái, căn bản không tiếp lời: "Có chuyện gì thì nói, đừng lãng phí thời gian.
Tôn Manh lạnh lùng "hừ" một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cô bảo họ đi chỗ khác, ngồi gần như vậy làm gì, sợ tôi ăn thịt cô chắc."
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn cô ta, không nói gì.
Tôn Manh kiên trì nói: "Nếu cô không để họ đi, tôi sẽ không nói gì hết."
Lâm Tịch vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chằm cô ta.
Tôn Manh bị cô nhìn thì có chút chột dạ, nhưng nhớ tới mục đích kế tiếp, vẫn cắn răng không nhả ra.
Hai bên cứ giằng co như vậy, khoảng hai phút sau, Lâm Tịch cuối cùng cũng có hành động.
Chỉ thấy cô xoay người nhìn về phía mấy người bàn bên cạnh, nói: "Mọi người ra bàn ngoài cửa ngồi chờ."
Lý Huy há miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng Lâm Tịch khẽ lắc đầu với anh ta, lúc này anh ta mới một bước ba quay đầu rời đi.
Nhìn mấy người đi xa, Tôn Manh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tịch lành lạnh mở miệng: "Bây giờ có thể nói rồi chứ."
Tôn Manh chần chừ: "Ôi muốn cô về quê cùng tôi một chuyến, giải thích với mọi người rằng bố tôi năm đó không bỏ rơi cô, tất cả chỉ là hiểu lầm."
Lâm Tịch cười lạnh một tiếng: "Tôn Manh, cô cảm thấy có thể sao?"
Tôn Manh giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Tịch, căm phẫn nói: "Lâm Tịch, nhà tôi vì cô mà không thể sống ở thành phố B nữa, chẳng lẽ cô nhất định phải đuổi cùng giết tận, không để chúng tôi còn đường sống sao?"
Lâm Tịch không chút động lòng: "Nếu cô nói vê chuyện này, thì chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa."
Nói xong, cô làm động tác đứng dậy định rời đi. Tôn Manh thấy thế luống cuống, cô ta theo phản xạ nhìn vê phía cửa, dường như đang chờ ai đó.
Mạnh Vân Nhân nói, để cho cô ta nghĩ biện pháp giữ chân Lâm Tịch nửa giờ, cho nên, cô ta sẽ nhất định không thể để cho Lâm Tịch rời đi.
Ngay khi Tôn Manh bối rối, cô ta chợt nhớ đến những lời kỳ quặc mà Mạnh Vân Nhân bảo cô ta nói.
Nhưng lúc này cô ta cũng không thể bận tâm nhiều nữa, cắn răng nói: "Tôi biết, cô không phải là Lâm Tịch!"
Nghe nói như thế, Lâm Tịch dừng lại, nhưng trên mặt cô không có chút ngạc nhiên nào, ngược lại còn lộ ra vẻ đã rõ ràng từ lâu.
Nhưng mà, đúng lúc này, trong quán cà phê đột nhiên có một đám người xông vào, âm ï hò hét.
Bọn Lý Huy vốn ngồi ở vị trí cửa, nhưng đột nhiên bị đám người này chặn tâm mắt, trong lòng anh ta đột nhiên dấy lên một dự cảm không tốt, vội vàng đứng lên nhìn vê phía Lâm Tịch.
Nhìn một cái, anh thấy hai người đàn ông to lớn đang kéo Lâm Tịch về phía nhà vệ sinh.
Lý Huy không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng gọi vệ sĩ đuổi theo.
Nhưng khi bọn họ đuổi theo mới phát hiện, phòng vệ sinh bên này thậm chí có một cửa sau.
Lúc bọn Lý Huy lao ra, chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, thậm chí ngay cả biển số xe cũng không thấy rõ.
Tiếu Tiếu nhất thời luống cuống: "Tịch Tịch bị người ta bắt đi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Cô ấy lớn lên trong xã hội pháp trị, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cô không thể tưởng tượng nổi những người này lại dám làm chuyện động trời như vậy giữa ban ngày.
So với sự hoảng loạn của Tiểu Tiếu, Lý Huy sau một thoáng rối loạn đã nhanh chóng bình tính lại, dường như đã dự đoán được tình hình, anh lập tức gọi điện báo cảnh sát, sau đó chạy ra trước cửa, bảo lái xe đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận