Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 368:

Chương 368:Chương 368:
Chương 368:
Nhưng như người ta thường nói, tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, Lâm Tịch có thể tránh được buổi trưa, nhưng buổi chiều quay phim vẫn không thể tránh khỏi.
Đạo diễn Trịnh Hoành vẫn có thói quen để lại các cảnh tình cảm trong phim đến cuối cùng mới quay, cũng là để nam nữ chính có thời gian luyện tập, khi quay sẽ tự nhiên hơn.
Lân này cũng không ngoại lệ, vả lại lấy cảnh hôn buổi sáng này làm điểm phân chia, cho nên những cảnh thân mật sau đó cũng sẽ dân nhiều hơn.
Buổi chiều đoàn phim chuyển sang trường quay khác để quay các cảnh chiến trường tiền tuyến.
Trong phim, sau khi Úc Khinh Hàn chạy tới tiền tuyến, chiến tranh không diễn ra nhanh chóng như mọi người mong đợi, quân Nhật lần này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cuộc kháng chiến toàn diện chính thức bắt đầu.
Mà Kiều Uyển Uyển cũng lựa chọn đi tới tiền tuyến, cô vốn học y ở nước ngoài, trong thời khắc nguy nan của đất nước, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Úc Khinh Hàn và Kiều Uyển Uyển gặp nhau trên chiến trường, hai người một người bảo vệ quốc gia, một người cứu người, giúp đỡ lẫn nhau, vì lý tưởng và mục đích chung, sóng vai đi về phía trước.
Vì thế, buổi sáng hai người mới quay xong cảnh chia tay, buổi chiều sẽ quay cảnh gặp lại trên chiến trường.
Khác với các cảnh tiểu thư khuê các ở Thượng Hải trước đây, phần này được quay ở ngoại ô gần đó.
Khu bố trí chiến trường tương đối sâu bên trong, từ chỗ đậu xe bên ngoài, họ phải đi bộ một đoạn đường vì xe không thể đi qua được, cho nên buổi tối sau khi kết thúc công việc, các diễn viên phải đi bộ trở về.
Đoạn đường này bùn lây, lồi lõm, cộng thêm trời đã tối, Lâm Tịch bước chân không vững, suýt ngã.
Đúng lúc này, Lục Ly Bạch không biết đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, đưa tay đỡ lấy cô: "Cẩn thận một chút, để anh đỡ em”"
Lâm Tịch sửng sốt, dường như có chút không biết làm sao.
Lục Ly Bạch lại không cho cô thời gian do dự, nắm lấy cổ tay cô, cô theo phản xạ muốn gỡ ra nhưng cuối cùng lại nhịn được.
Lâm Tịch biết đây là vấn đề của chính cô, Lục Ly Bạch cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn, anh chỉ sợ cô ngã mà thôi, nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng giờ thì khác, từ sau cảnh hôn buổi sáng, không, chính xác là từ sự cố tối qua.
Ví dụ như cô không còn cảm thấy Lục Ly Bạch là đơn thuần, ừm, không trách trước đây từng nghe nói nhiều diễn viên vì nhập vai quá sâu mà thường nảy sinh tình cảm mơ hồ với bạn diễn.
Lâm Tịch nghĩ, cô đại khái chính là như vậy đi.
Sau khi nghĩ kỹ, cô cũng nhẹ nhõm hơn, không sao, chỉ cần cho cô chút thời gian thích nghi.
Nhưng mà, Lâm Tịch không biết rằng, quá trình thích nghi này kéo dài cả mấy ngày, nghiêm trọng hơn, cô vốn dĩ ngủ rất ngon, lại mất ngủ liên tiếp mấy ngày.
Tối hôm đó, Lâm Tịch cuối cùng nhận ra tình hình nghiêm trọng, cô không thể tiếp tục như thế này.
"Có vẻ như phải tìm việc gì đó để phân tán sự chú ý của mình thôi." Lâm Tịch lẩm bẩm.
Cô nghĩ chắc là do mình rảnh rỗi.
Vì vậy, ngày hôm sau, mọi người trong đoàn phim nhận thấy Lâm Tịch đã thay đổi, đột nhiên trở nên rất ham học.
Ngày nào cô cũng cầm cuốn sổ nhỏ đi tìm các tiền bối học hỏi, thậm chí thường xuyên kéo đạo diễn hỏi đông hỏi tây, hết sức chăm chỉ.
Lâm Tịch vẫn luôn có một loại năng lực, chỉ cân sau khi cô quyết định phải làm một chuyện nào đó, sẽ toàn tâm toàn ý tập trung.
Dần dần, Lâm Tịch nhận thấy mình cuối cùng cũng bình thường trở lại, không còn suy nghĩ lung tung, đối diện với Lục Ly Bạch cũng lấy lại bình tĩnh.
Đồng thời, còn có một niềm vui ngoài ý muốn, đó chính là cô cũng có không ít tâm đắc trong diễn xuất.
Lục Ly Bạch nhìn thấy tất cả, nhưng không làm gì cả.
Tiểu Từ không hiểu nói: "Anh Lục, sao anh không rèn sắt khi còn nóng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận