Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 141:

Chương 141:Chương 141:
Chương 141:
'Lục Ly Bạch, anh mau nhìn nơi này, có ánh sáng! Lâm Tịch mừng rỡ hô lên.
Lục Ly Bạch nghe tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Tịch sợ anh không thấy rõ, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước.
Có thể là do mật thất này quá tối, một chút ánh sáng lập tức có vẻ càng sáng rỡ hơn, cách chút ánh sáng này, hai người nhìn nhau gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, nói: "Cái kia, trước tiên anh buông tay của tôi ra, tôi lấy khối ngọc này từ trên cổ xuống, cho anh cầm."
Lục Ly Bạch dường như dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi buông tay cô ra.
Lâm Tịch cũng không chậm trễ, trực tiếp cởi sợi dây từ trên cổ ra, đưa tới trước mặt Lục Ly Bạch.
Sau khi một tay Lục Ly Bạch nhận lấy khối ngọc, tay kia bắt lấy tay của Lâm Tịch lần nữa, làm như chỉ có nắm tay với cô anh mới có thể an tâm.
Lâm Tịch sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trong sợ hãi cực độ, nhu cầu cấp bách bắt lấy một tia cảm giác an toàn, cô có thể hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai.
Cứ như vậy Lục Ly Bạch mượn chút ánh sáng này, cảm xúc rõ ràng đã ổn định lại, Lâm Tịch cũng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Khối ngọc này là trước đó nguyên thân vẫn luôn mang theo bên người, cô cũng không rõ lắm đây rốt cuộc là tính chất gì, đơn giản cái này sẽ phát huy tác dụng.
Trên hành lang ngoài mật thất, mọi người vây quanh bức tường này. ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
"Đây là đồ chơi gì vậy, sao không đẩy ra được, vừa rồi rõ ràng là có thể mở ra mà." Chử Vưu nói xong lại nóng nảy đá một cước vào bức tường chết tiệt này.
Hai người Bành Bách Xuyên và Tống Phóng sờ đông sờ tây ở trên bức tường này, làm như đang tìm kiếm xem có cơ quan gì hay không, nhưng hai người nghiên cứu một hồi lâu, cái gì cũng không phát hiện.
"Đừng đẩy, vô dụng thôi, tường này khởi động một lân đã bị khóa rồi." Bành Bách Xuyên nói.
Tống Phóng suy nghĩ một chút, cũng nói: "Cơ quan thiết kế trong mật thất đều cung cấp manh mối, tất cả mọi người cùng nhau tìm kiếm, tổ biên tập nhất định đã đặt manh mối ở vị trí không bắt mắt."
Những người khác nghe vậy thì gật gật đầu, bắt đầu phân công nhau tìm kiếm trong hành lang này, làm bộ đào ba thước đất cũng muốn nhìn thấu cơ quan do tổ biên tập thiết lập.
Trong thời điểm này, bọn họ cũng không có cách nào bỏ Lâm Tịch và Lục Ly Bạch mà đi, nếu không khi chương trình phát sóng sợ là sẽ bị mắng chất.
Chẳng qua, ngay khi tất cả mọi người cho rằng đây là thứ do tổ biên tập thiết kế, chỉ có một mình Mạnh Vân Nhân biết, tất cả chuyện này căn bản là không có quan hệ gì với tổ biên tập.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Mạnh Vân Nhân hiện lên một tia oán hận, cô ta tỉ mỉ thiết kế tốt tất cả, cuối cùng lại tiện nghi cho Lâm Tịch.
Kiếp trước sau khi cô ta và Tống Phóng ở chung một chỗ, từng nghe Tống Phóng nhắc tới, nói lúc bọn họ quay từng xảy ra chuyện bất ngờ một lân, chính là lúc ghi hình mật thất, anh ta và một vị khách mời khác trong lúc vô tình bị khóa vào một gian mật thất tối đen.
Theo miêu tả của Tống Phóng, trong mật thất một chút ánh sáng cũng không có, lúc ấy anh ta và một vị khách mời khác còn tưởng rằng là tổ làm chương trình sắp xếp, mò mẫm tìm manh mối rất lâu ở bên trong, cuối cùng khi nhân viên công tác cạy mở mật thất này, bọn họ mới biết được thì ra đây là một lỗ hổng thiết kế trong mật thất.
Theo người phụ trách của mật thất nói, lúc ấy mật thất này là thiết kế ban đầu của nhà thi đấu, chuẩn bị bức tường này thiết kế thành vách tường chỉ cần xoay tròn 180 độ sẽ khóa chặt, chỉ khi khách mời bên trong phá giải được câu đố trong mật thất, mới có thể khởi động lại công tắc của bức tường này lân nữa, tái hiện mở ra.
Nhưng sau đó bởi vì lúc thi công xuất hiện một ít vấn đề, gian mật thất này cũng không được thiết kế xong, cuối cùng biến thành một gian mật thất phong bế bỏ hoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận