Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 388:

Chương 388:Chương 388:
Chương 388:
Bà Lâm cả đời đều tìm kiếm tình yêu, từ khi hiểu chuyện cô đã là nhân chứng cho mỗi đoạn tình yêu không bệnh mà kết thúc của bà Lâm, cho nên trong tiêm thức của cô sẽ cảm thấy, tình yêu là thứ vô dụng và không cần thiết.
Những đánh giá trên mạng về cô, Lâm Tịch cũng biết hết, nào là cô gái sắt đá, dị ứng lãng mạn, không thể phủ nhận, có lẽ một phần do cô bẩm sinh không nhạy cảm với những thứ đó, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là sự chối bỏ tình cảm với người khác phái trong tiêm thức.
Những vấn đề này, cô vẫn luôn biết, kiếp trước thậm chí bởi vậy mà còn đi khám bác sĩ tâm lý.
Lâm Tịch vẫn luôn biết, cô quả thật rất khó để thích một người, kiếp trước dù là ở trường học hay khi vào xã hội, cũng không thiếu những người đàn ông xuất sắc tỏ tình với cô, nhưng không ngoại lệ, khi cô biết tâm ý của đối phương, đều không thương tiếc mà chấm dứt, không phát triển đến giai đoạn tiếp theo.
Mà Lục Ly Bạch lại là ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ lại, anh như là vô tri vô giác dung nhập vào cuộc sống của cô, mà trong quá trình này hệ thống phòng ngự trong tiêm thức của mình không hề được kích hoạt.
Rồi trong quá trình từ từ tiếp xúc, không biết từ lúc nào, dù là cảm giác muốn chia sẻ với nhau hay sự tin tưởng lẫn nhau đều đã hình thành.
Vì vậy, khi khả năng Lục Ly Bạch sẽ trở thành bạn trai của cô xuất hiện, cô mới nhận ra, hóa ra trong tiêm thức mình không hề phản cảm.
Nhưng mà Lâm Tịch cũng rất rõ ràng rằng cô vẫn có những lo lắng của riêng mình. Quên đi, có lẽ vị bác sĩ đó nói đúng, hãy mạnh dạn thử một lần, đừng để những việc chưa xảy ra giới hạn bản thân mình, cũng đừng quan tâm liệu có kết quả hay không, dũng cảm bước bước đầu tiên mới là đúng đắn.
Dường như cuối cùng đã có quyết định, Lâm Tịch cảm thấy tảng đá trong lòng cũng đã rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn thấy bia trái cây được khui ra ở bên cạnh, đứng dậy vừa định đi lấy tới uống, đầu đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Lâm Tịch cố gắng đứng lên, nhưng cả người lại cảm thấy mơ hồ.
Sau đó, cô cuối cùng nhận ra một vấn đề, cô đang say rồi!
Lâm Tịch không khỏi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới rượu trắng của cửa hàng Nhật Bản kia lại có tác dụng chậm lớn như vậy, hoặc là nói là rượu trắng và bia trái cây trộn lẫn với nhau thì uống dễ dàng say hơn?
Nhưng cũng chẳng sao, dù sao cũng ở nhà, không có người khác, say thì say thôi, cùng lắm thì lát nữa cô nằm xuống ngủ luôn.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, là điện thoại của Lục Ly Bạch.
Một trận gió lạnh thổi tới, cô lắc lắc đầu, miễn cưỡng cố gắng giữ chút tỉnh táo, rồi nhấn nút nghe.
"Lâm Tịch, là anh." Giọng nói của Lục Ly Bạch từ đầu dây bên kia truyền tới.
Lâm Tịch khẽ "Ừ" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Em, em biết mà."
Giọng cô rõ ràng có chút không ổn, Lục Ly Bạch lo lắng hỏi: "Em sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?"
Phản ứng của Lâm Tịch khi say hơi chậm, cô liếc nhìn lon bia trái cây bên cạnh, đáp: "Ồ, không sao, chỉ uống chút rượu, ngủ một giấc là ổn thôi."
Bên kia Lục Ly Bạch rõ ràng im lặng một lúc, giọng hạ thấp: "Có phải vì anh không? Xin lỗi, có phải anh đã gây rắc rối cho em rồi không."
Trái tim Lâm Tịch không hiểu sao truyên đến một cảm giác đau đớn: "Không có, anh đừng nghĩ nhiều."
Giọng Lục Ly Bạch mang theo chút ủy khuất, hỏi: Lâm Tịch, em thật sự không thích anh sao, một chút cũng không à?'
Lâm Tịch hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm, trả lời: "Có... có một chút."
Ngay sau đó, phía đối diện đột nhiên truyền đến tiếng bíp sau khi cúp điện thoại di động.
Lâm Tịch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, chớp chớp mắt mấy cái, có chút vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận