Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 146:

Chương 146:Chương 146:
Chương 146:
Đương nhiên, cái gọi là "áp đảo bằng nhan sắc" cũng cần phải học, người nào không biết có khả năng chỉ cảm thấy minh tinh nữ này bởi vì lòng hư vinh quấy phá mà âm thâm phân cao thấp, thật ra thì không phải vậy, sau lưng người này nhìn vậy nhưng đã trải qua móc nối rất nhiều tài nguyên.
Nhưng Lâm Tịch lần này lại không giống, cô vốn chính là cọ nhiệt đi cùng với Lục Ly Bạch, trên sân nhà không phải của cô, nếu như cô quá nổi bật, ngoại trừ thu hút người hắt nước bẩn cũng không có chỗ tốt gì.
Mặt khác, lời này của Tiền Tiến nhìn là đang nói chuyện lễ phục, kỳ thật cũng là đang âm thâm nhắc nhở cô, chính là ở tiệc tối hôm nay cô nên đặt mình ở vị trí nào mới là thích hợp nhất.
Lâm Tịch thấy việc chính đã bàn bạc coi như xong, khi cô đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, tâm mắt vừa vặn xẹt qua một bên trên người Lục Ly Bạch.
Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Lục Ly Bạch bỗng dưng dời ánh mắt đi.
Lâm Tịch không khỏi có chút muốn cười, cô đã nhìn quen dáng vẻ ngạo kiêu bình thường của anh, đột nhiên lại thay đổi thành như vậy, vậy mà lại không hiểu sao có chút... Đáng yêul
Cũng không biết anh đang không được tự nhiên cái gì, đoạn đường này Lâm Tịch có thể cảm giác được rõ ràng đối phương đang trốn tránh cô, đại khái là cảm thấy dáng vẻ ngày hôm qua ở trong mật thất có chút mất mặt.
Sau khi Lục Ly Bạch né tránh lập tức hối hận trong nháy mắt, trong lòng không khỏi ảo não.
Kỳ thật, anh cũng không biết mình đang không được tự nhiên cái gì, chính là vừa nhìn thấy Lâm Tịch, anh lập tức không khỏi nghĩ đến khung cảnh ngày hôm qua bên trong mật thất đen kịt kia.
Cảnh tượng anh kéo tay người ta không buông, trong lòng không hiểu sao có chút... Ữm, cảm giác nói không nên lời.
Lục Ly Bạch hơi điều chỉnh một chút, mở miệng nói: "Chuyện ngày hôm qua, cám ơn.'
Lâm Tịch khoát tay, trả lời: "Không khách khí, ở sân trượt tuyết anh cũng đã giúp tôi một lần, chúng ta huề nhau."
Nghe nói như thế, Lục Ly Bạch nhìn cô một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa ngày sau, anh mới nhẹ "Ừm" một tiếng, nói: "Cô chờ một chút, tôi đưa ngọc của cô cho cô."
Dứt lời, Lục Ly Bạch lập tức đứng dậy đi vào phòng, câm khối ngọc của Lâm Tịch tới.
Chỉ là, anh không có trực tiếp trả ngọc lại, mà là hỏi: "Ngọc này cô vẫn luôn đeo bên người sao?”
Lâm Tịch sửng sốt một chút, có chút không rõ Lục Ly Bạch đây là ý gì: Đúng vậy, làm sao vậy, tôi đeo được một thời gian rồi."
Lục Ly Bạch nhíu mày, nói: "Theo tôi biết, nếu ngọc phát sáng trong bóng tối, hoặc là bên trong có chứa nguyên tố phóng xạ, hoặc là trong quá trình hậu kỳ nhân công dùng nước thuốc rửa qua, nhưng bất kể là loại nào, người đeo lâu dài bên người không tốt cho thân thể."
Lâm Tịch sửng sốt, lông mày cũng nhíu lại: "Đây không phải là ngọc Kỳ Liên sao?"
Kỳ thật, đối với các loại đá và ngọc Lâm Tịch không có hiểu biết gì, mặt dây chuyên ngọc này là quà gặp mặt mà người bác Tôn Kiến Thiết của nguyên thân tặng cho cô ấy, nói cái gì mà cố ý nhờ người phí rất nhiều công sức tìm mua. Còn nói đây là ngọc Kỳ Liên gì đó, ngọc quý cực kỳ quý hiếm khó mua, Lâm Tịch cũng không quá để ý, chỉ là cảm thấy nó nhìn cũng được, cũng không có ý tháo xuống.
Lục Ly Bạch lắc đầu: "Không phải, ngọc Kỳ Liên bình thường sắc ngọc có màu xanh lục, tương tự Phỉ Thúy, cô nhìn bê ngoài này hiển nhiên không phải, mặt khác, ngọc Kỳ Liên dưới ánh sáng mới có thể xuất hiện huỳnh quang.
"Mà khối ngọc này của cô, ngày hôm qua ở trong bóng tối có thể tự mình phát sáng, cho nên không phải là ngọc Kỳ Liên."
Lâm Tịch chỉ chỉ khối ngọc trên tay Lục Ly Bạch, hỏi: "Thứ này có đắt không?”
Lục Ly Bạch dừng một chút, trả lời: "Giá cả này tôi không rõ lắm, nhưng nhìn phẩm chất ngọc thì không đắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận