Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 430:

Chương 430:Chương 430:
Chương 430:
"Tôi không muốn ở chung với loại người này dù chỉ một giây, bẩn thỉu!"
Vu Diệu Hân trừng mắt nhìn cô ta, trong mắt tràn đây cảnh cáo,'Dư Manh Manh, tôi khuyên cô nói năng cẩn thận, cẩn thận kẻo gậy ông đập lưng ông."
Dư Manh Manh: Làm sao? Đe dọa tôi à? Cô thật nghĩ tôi dễ bị đe dọa saol"
"Vu Diệu Hân, cô bị người ta chơi chán rồi đá, còn dám kiêu căng với tôi, thật nghĩ kim chủ của cô sẽ đứng ra chống lưng cho cô à?”
Lời này của Dư Manh Manh có thể nói là trực tiếp giãm lên chút thể diện cuối cùng của Vu Diệu Hân trên mặt đất, cô ta ức giận trực tiếp muốn đi lên động thủ, cũng may người bên cạnh kịp thời giữ chặt, bằng không sợ là càng khó kết thúc. Đạo diễn quay đầu nhìn về phía Lâm Tịch, hỏi: "Lâm Tịch, cô và Dư Manh Manh đổi phòng được không?
Lâm Tịch giật mình, hiển nhiên không ngờ đạo diễn lại gọi tên cô.
Nhưng trong tình huống hiện tại, nếu Dư Manh Manh muốn đổi phòng, cũng chỉ có thể sang phòng của cô và Thẩm Nhân Nhân, không còn cách nào khác.
"Được, đạo diễn, vậy tôi đi thu dọn đồ đạc." Lâm Tịch trả lời.
Nói xong, cô quay lưng đi về phòng mình.
Nhưng đúng lúc này, Dư Manh Manh lại đột nhiên âm dương quái khí nói chuyện.
"Vu Diệu Hân, cô thật sự không biết xấu hổ cùng Lâm Tịch ở chung một phòng sao, chẳng lẽ thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?"
Lâm Tịch: ”... Hai người cãi nhau thì cứ cãi, không cân lôi cô vào làm gì.
Tuy nhiên, cô đại khái cũng đoán được Dư Manh Manh muốn nói gì, nhưng trong tình huống này cô không muốn bị lôi vào giữa hai người, vì vậy giả vờ như không nghe thấy gì, trực tiếp quay lưng rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Lâm Tịch liên bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
May mà ở đây chỉ ở tạm, cô thường lấy gì ra từ vali xong lại cất vào, nên việc thu dọn cũng dễ dàng, không mất nhiều công sức.
Tuy nhiên, sau khi thu dọn xong, Lâm Tịch cũng không vội ra ngoài, bên kia tình hình ra sao còn chưa rõ, cô không muốn dính líu vào, tự chuốc phiền phức.
Cứ ở trong phòng đợi thôi, Dư Manh Manh đến thì cô rời đi cũng không muộn. Lâm Tịch ngôi ở bên giường, nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn nhịn không được mà thở dài.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn, là Thẩm Nhân Nhân đã trở lại.
"Tịch Tịch, cô dọn dẹp nhanh vậy sao?" Thẩm Nhân Nhân có chút bất ngờ,Tôi còn nói về giúp cô dọn dẹp mà."
Lâm Tịch cười cười, trả lời: "Không cần hỗ trợ, vốn cũng không có bao nhiêu đồ."
Nói xong, cô chỉ chỉ bên ngoài, hỏi: "Bên kia thế nào, Dư Manh Manh khi nào thì tới đây?"
Thẩm Nhân Nhân bĩu môi, trả lời: "Cô ta đang dọn dẹp, phỏng chừng phải mất một lúc nữa."
"Vừa rồi sau khi cô rời đi, bọn họ lại cãi nhau, đạo diễn cũng không có biện pháp, chỉ có thể kéo Vu Diệu Hân xuống dưới lầu, để Dư Manh Manh ở trong phòng thu dọn đồ đạc."
Lâm Tịch gật đầu, tách ra cũng tốt, nếu không sẽ còn ầm ĩ mãi.
Thẩm Nhân Nhân nhìn Lâm Tịch, há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhiều lân.
Lâm Tịch nhìn cô ấy một cái: "Sao vậy, có chuyện gì thì cô cứ nói đi."
Thẩm Nhân Nhân như là đang sắp xếp lại ngôn ngữ, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Tịch Tịch, vừa rồi Dư Manh Manh nói, trước đây cô đã từ chối quy tắc ngâm của kim chủ của Vu Diệu Hân, suýt nữa bị phong sát, có thật không?”
Ánh mắt Lâm Tịch thoáng qua một tia khó chịu, cô không ngờ rằng Dư Manh Manh và Vu Diệu Hân cãi nhau, cuối cùng lại kéo cô vào.
Không nghiêm trọng như vậy, nói đóng băng thì không đúng, chỉ gặp chút rắc rối thôi." Lâm Tịch nói. Thẩm Nhân Nhân vẻ mặt lo lắng nói: "Vậy bây giờ thế nào, bọn họ còn tìm cô gây phiền toái không?"
Lâm Tịch lắc đầu: "Đừng lo lắng, đã giải quyết xong rồi."
Lúc này Thẩm Nhân Nhân mới yên lòng.
Lâm Tịch cười cười, không nói gì nữa.
Lúc này cô đang lo lắng về việc sắp tới phải ở chung phòng với Vu Diệu Hân, vừa rồi Dư Manh Manh lấy chuyện của cô để dẫm lên Vu Diệu Hân một cái, tuy không liên quan đến cô, nhưng dù sao cũng có chút không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận