Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 236:

Chương 236:Chương 236:
Chương 236:
Mấy người áo đen đầu tiên là sửng sốt, làm bộ muốn tiến lên đuổi theo cô, nhưng ai ngờ Lâm Tịch lại hoàn toàn không có ý chạy, ngược lại còn đi về phía bọn họ.
Lâm Tịch đi tới trước mặt mấy người, đi thẳng vào vấn đề: "Đến đây, bắt tôi vào phòng tối đi."
Nhóm người áo đen cũng lâm vào trạng thái hoang mang, lúc này mới vừa tới cửa thứ tư, dựa theo chỉ thị của tổ tiết mục, bọn họ không định bắt người ở chỗ này.
Tuy nhiên, nhìn Lâm Tịch trước mặt bó tay chịu trói, đám đàn ông cao lớn này đột nhiên có chút luống cuống, cô như này thì bọn họ phải làm sao.
Tổ đạo diễn ở ngoài sân khấu: “...'
Phó đạo diễn nhìn sang đạo diễn bên cạnh: "Cái này... bắt hay không bắt?" Đạo diễn cau mày, hồi lâu sau mới nói: "Nhốt cô ấy vào phòng tối."
Phó đạo diễn sửng sốt: 'Là căn phòng tối ở cửa thứ sáu sao?"
Đạo diễn hỏi ngược lại: "Chúng ta còn có phòng tối nào khác không?”
Mọi người: ”...'
Cái này thật đúng là không có.
Chẳng qua, thế này không phải có nghĩa là Lâm Tịch trực tiếp nhảy từ cửa ải thứ tư tới cửa ải thứ sáu sao?!
Chờ một chút, còn có một vấn đề, hiện tại tuy rằng Lâm Tịch đã đến cửa ải thứ tư, nhưng trong tay cô dường như một manh mối cũng không có, cô thật sự chỉ là đơn thuần vượt qua kiểm trai
Không chỉ như thế, cô còn dẫn theo Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân qua cửa thứ ba, một chút manh mối cũng không tìm được! Trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ để lại chút manh mối ở trên con đường khách mời đi qua, nhưng ai biết được Lâm Tịch lại trực tiếp dẫn bọn họ đi đường tắt.
Đạo diễn phất tay áo, quên đi quên đi, cái bug Lâm Tịch này họ không sửa được, vậy thì để cô tùy ý phát huy đi.
Sau khi đám người áo đen tại nhận được thông báo của tổ đạo diễn, cũng không hề chần chờ, chờ đến khi đeo bịt mắt cho Lâm Tịch xong, không biết họ tìm được một chiếc xe điện nhỏ dùng để ngắm cảnh du lịch từ nơi nào, sau đó đi một đường đưa cô đến một cái sân nào đó.
Sau khi Lâm Tịch tháo bịt mắt xuống mới phát hiện, hoá ra phòng tối nhỏ trong truyền thuyết vậy mà lại không phải là một căn phòng, mà là một cái sân.
Mà lúc này cô đang đứng ở trong sân, may mắn bên cạnh còn có anh quay phim của cô, nếu không đứng một mình trong cái sân trống rỗng như vậy cũng rất đáng sợ.
Đại khái qua rất lâu, Lâm Tịch xem như đã dạo qua một lần trước sau của cái sân này, phân lớn phòng ở đây đều không có khóa lại, cô lần lượt xem qua một lần, cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng chỉ có một căn bị khoá lại từ bên ngoài, cô thử đẩy đẩy, không đẩy được, cũng không quan tâm nó nữa.
Sau đó, Lâm Tịch về lại giữa sân một lân nữa, tiện tay lau ghế, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là cô mới vừa ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy nơi nào đó tựa như có tiếng gõ, ngay vào lúc cô chuẩn bị đi tìm tòi nghiên cứu, cửa sân đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Sau đó, cô nhanh chóng nhìn thấy hai người bị mấy người áo đen áp giải tiến vào, là Trân Quang và Sở Thanh Nhiên. "Lâm Tịch, cô cũng bị bắt vào rôi." Sở Thanh Nhiên bất ngờ nói.
Lâm Tịch gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, tôi cũng bị bắt."
Hơn nữa, đã bị bắt vào một lúc lâu!
Ba người hàn huyên vài câu, Trân Quang đột nhiên nói: "Chúng ta còn phải nhanh chóng nghĩ cách chạy đi mới được."
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, trốn như thế nào được, cô ngẩng đầu nhìn về phía tường đăng sau theo bản năng, cao như vậy, dù muốn cũng không leo nổi.
Sau đó, một giây sau Trân Quang lấy một cái chìa khóa từ trên người ra, anh ta nói: "Chúng tôi tìm được manh mối này khi qua cửa số một, hình như còn có một tờ giấy, mặt trên viết chữ "Sinh', có thể có quan hệ với nơi này hay không?”
Hai người vừa nghe đã có hi vọng, vội vàng để Lâm Tịch xem thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận