Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 207:

Chương 207:Chương 207:
Chương 207:
Lâm Tịch khẽ cười nói: "Vậy cảm ơn thây Lục nhiều, nhưng tạm thời không cần gì đâu, anh yên tâm đi, nếu cần, tôi sẽ không khách khí đâu."
Không thể không nói, theo Lâm Tịch, Lục Ly Bạch đúng là rất bạn bè tốt, tuy rằng bình thường trông rất lãnh đạm, nhưng khi gặp chuyện lại luôn là người đầu tiên đưa tay giúp đỡ.
Lần trước là thế, lân này cũng là như vậy, anh chính là điển hình của kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Mà loại người này bất kể là trong công việc, hay là trong cuộc sống, đều rất thích hợp để kết giao.
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ" một tiếng, trầm mặc một chút, thử hỏi: "Đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, nếu không cô gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đi bệnh viện thăm chú. Nghe nói như thế, Lâm Tịch đột nhiên gọi một tiếng: "Thầy Lục!"
Lục Ly Bạch câm di động dừng lại một chút: Sao, sao vậy?”
Lâm Tịch bật cười nói: "Anh rốt cuộc có hiểu lầm đối với nhân khí của mình như thế nào vậy, được rồi, tâm ý của anh tôi thay ba mình cảm ơn, còn việc đến bệnh viện thì anh đừng tới, tôi sợ anh tới sẽ tạo đám đông làm bệnh viện tắc nghẽn mất!"
Cô ở bệnh viện đã có thể bị nhận ra, càng đừng nói đến Lục Ly Bạch, hơn nữa hiện tại vừa vặn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, khả năng bị nhận ra càng lớn.
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ" một tiếng, anh cũng biết điều Lâm Tịch lo lắng có đạo lý, cũng không kiên trì nói chuyện muốn đi bệnh viện thăm bệnh nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly Bạch ngẩng đầu lên, đúng lúc để ý vẻ mặt Tiên Tiến muốn nói lại thôi.
"Ly Bạch, có phải cậu quá quan tâm đến Lâm Tịch không?” Tiền Tiến hỏi.
Lần trước Lục Ly Bạch còn sống chết không thừa nhận có tâm tư với người †a, nhưng nhìn hiện tại mà xem, vừa vội vàng hỏi người ta có cần hỗ trợ hay không, vừa muốn đi thăm bệnh, điều này có thể trách anh ta nghĩ nhiều sao.
Lục Ly Bạch nhàn nhạt liếc anh ta một cái, không nói gì.
Tiên Tiến thấy thế, vội vàng khoát tay nói: "Được được được, tôi biết rồi, cậu chỉ đang quan tâm đến bạn bè, không có ý gì khác, là tôi suy nghĩ quá nhiều."
Lục Ly Bạch hạ thấp đôi mắt, ngón tay có gõ nhẹ vào màn hình một cách có quy luật: “Tôi không nói như vậy."
Tiên Tiến cùng Tiểu Từ sửng sốt, hai người liếc nhìn nhau, đều mang dáng vẻ 'Không phải là như tôi nghĩ đấy chứ.
"Ly, Ly Bạch, lời này của cậu là có ý gì?" Tiền Tiến lắp bắp hỏi.
Lục Ly Bạch trâm mặc vài giây, ung dung nói: "Có thể, tôi thật sự thích Lâm Tịch rồi."
Tiểu Từ không xác định hỏi: "Có thể?"
Lục Ly Bạch dừng lại, lắc đầu nói: "Cũng không phải, hiện tại đã xác định rồi."
Lúc trước anh quả thật hoài nghi tình cảm của mình đối với Lâm Tịch rốt cuộc là tình cảm gì, có lẽ anh chỉ lầm tưởng tình cảm bạn bè thân thiết, hoặc là do lời của Tiên Tiến nói ngày đó đã ảnh hưởng, nhất thời làm rối loạn tâm tư của anh.
Cho nên, trong một tuần này, anh cố nén loại xúc động muốn liên lạc với đối phương, ý muốn làm cho mình chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng vấn đề là anh hoàn toàn không tỉnh táo lại được.
Sau một tuần, loại tâm tình muốn liên lạc với đối phương này chẳng những không tiêu giảm, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Sau khi Lục Ly Bạch nói ra câu đó, hai người đối diện đều lộ ra biểu cảm kinh hãi muốn rớt cằm.
Sau đó, Tiền Tiến đột nhiên vỗ mạnh đùi mình, vẻ mặt kích động đứng lên.
“Nhìn đi, nhìn đi, tôi đã nói lúc trước cậu quá khác thường, cậu còn sống chết không thừa nhận, nói cái gì mà chỉ xem người ta là bạn bè, sự thật chứng minh, quả nhiên tôi đã không nhìn lâm!”
Lần này, Lục Ly Bạch không phản bác, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, anh không nhìn lâm, anh nói đúng."
Tiên Tiến vừa nghe lời này càng vui vẻ, anh ta có cảm giác như mình thắng Lục Ly Bạch.
Lúc này, Tiểu Từ yếu ớt hỏi: "Anh Tiền, thật ra em vẫn không hiểu lắm, anh cố gắng chứng minh việc anh Lục động tâm như vậy có gì tốt đối với anh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận