Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 240:

Chương 240:Chương 240:
Chương 240:
Cô gái kia trả lời: "Không sai, chỉ cần mọi người dựa theo yêu cầu của tôi..."
"Ai da, mọi người bị làm sao vậy?” Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài hàng rào, doạ mọi người sợ đến nhảy dựng lên.
Trình Giản nhìn Lâm Tịch, kinh ngạc hỏi: "Lâm Tịch, cô ra ngoài lúc nào vậy?
Lâm Tịch cũng rất mơ hồ: "Vừa rồi lúc mọi người đang nghiên cứu manh mối, tôi chỉ cảm thấy bản đồ kia của mọi người có gì đó không đúng, lập tức ra sân nhìn xung quanh một chút.
Cô cũng không nghĩ tới lúc đi vẫn ổn, lúc này trở vê sao lại có thêm một hàng rào sắt, không vào được!
Khách mời bên trong liếc mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý ném hết manh mối trong tay ra. "Lâm Tịch, cô ấy không phải con tin, bạn trai cô ấy mới đúng." Trình Giản trực tiếp chỉ vào cô gái kia rồi nói: "Chúng tôi không ra được, vì vậy trông cậy hết vào cô, cô mau cầm manh mối đi cứu con tin đi!"
Tổ đạo diễn ở bên ngoài: "..."
Không phải chứ, không phải mọi người nên nghĩ cách tự cứu mình trước sao, sao lại đưa hết manh mối cho Lâm Tịch làm gì?
Còn nữa, vừa rôi không phải Lâm Tịch còn ở trong phòng sao, rốt cuộc cô đi ra ngoài lúc nào!
Lâm Tịch mơ hồ nhìn mớ manh mối mọi người ném tới, đây, đây là cái gì?!
Vấn đề là, cô phải đi đâu tìm con tin đây?
Mà đúng lúc này, cửa lớn phía sau Lâm Tịch đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân đang kéo một người đàn ông chạy vào, sau đó hai người đẩy người đàn ông kia vào trong sân, xoay người lại đi chặn cửa.
[ d oc f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m iễ n p h í ]
"Tịch Tịch, người đàn ông này nói anh ta là con tin, chúng tôi gặp nhau trong phòng tối, lập tức thuận tay dẫn tới đây.'
Lâm Tịch: "!!I
Đây thật đúng là nghĩ cái gì tới cái đó.
Ngoài phòng rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, Hứa Phong vừa mới chặn cửa từ bên trong, cửa đã bị người ta đụng vào từ bên ngoài, dưới tình thế cấp bách hai người chỉ có thể dùng thân thể để chặn cửa.
Tất cả khách mời đều rất hoang mang, cho nên, tình huống hiện tại là thế nào, ngược lại đã tìm được con tin, nhưng tất cả bọn họ cũng bị bao vây.
Lâm Tịch dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhặt hai chiếc chìa khóa mà bọn Trình Giản vừa ném tới lên, xoay người hỏi: "Hứa Phong, trong manh mối mà cậu tìm được có chìa khóa không?”
Hứa Phong vừa chặn cửa vừa trả lời: "Có một cái, làm sao vậy?”
Thời gian cấp bách, Lâm Tịch cũng không tính vòng vo giông dài, lời ít ý nhiều nói: "Tôi vừa ra sân sau nhìn một vòng, có một cái cửa nhỏ bên trên có ba lỗ khoá, cho nên tôi đoán có khả năng...
Cô còn chưa nói xong, Hứa Phong đã ném chìa khóa qua: “Chị Tịch, đưa chìa khóa cho chị, đi mau, tụi em sắp không chặn được nữa rồi."
Lâm Tịch sửng sốt, nếu cô đi thì những người khác làm sao bây giờ, hơn nữa, sau khi cô đi ra ngoài phải đi đến nơi nào.
Trong hàng rào, đám người Trình Giản gào về phía Lâm Tịch: "Đừng thất thân nữa, cầm chìa khóa dẫn con tin đi ra ngoài trước, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn!"
Lâm Tịch nghe mọi người nói như vậy, cũng không để ý nhiều nữa, vì thế cô theo bản năng kéo con tin nhanh chóng chạy về hướng sân sau.
Sau đó, cô câm ba chiếc chìa khóa lân lượt mở khóa, cuối cùng cũng mở được cửa lớn.
Sau khi cửa lớn mở ra, chào đón Lâm Tịch chính là một đám người của tổ đạo diễn, còn có một đống máy móc!
Lâm Tịch: "222"
Đây là tình huống gì?
Tổ đạo diễn: "I!I"
Gặp quỷ rồi, làm sao cô tìm được cái cửa nhỏ tâm thường như vậy!
Ai cũng đều không ngờ vậy mà Lâm Tịch lại ma xui quỷ khiến hoàn thành nhiệm vụ, khi trong tai nghe của tất cả khách mời truyên đến thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, tất cả mọi người đều có vẻ mặt mơ hồ.
Nhanh vậy sao? Cho nên, rốt cuộc vì sao Lâm Tịch có thể làm được!
Khi tất cả khách mời được dẫn tới, lúc mọi người nhìn thấy tổ đạo diễn đi từ cái cửa nhỏ kia ra, cũng là vẻ mặt mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận