Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 468:

Chương 468:Chương 468:
Chương 468:
Tiền Tiến: "...
Được rồi, xem ra là chưa khỏi.
Được rồi, cậu thích sạch sẽ mà còn chọn người à." Tiền Tiến nói.
Lục Ly Bạch liếc anh ta một cái: "Anh có ý kiến gì?"
Tiên Tiến nhún vai, anh ta nào dám có ý kiến gì, đều là cha là mẹ cả.
Sau khi Lâm Tịch trở lại phòng ngủ, vội vàng lấy điện thoại di động ra, dùng tài khoản phụ trên weibo đi ăn dưa.
Quả nhiên, cô đi dạo một vòng trong siêu thoại của Lục Ly Bạch, nhìn thấy nhóm bạch trà đang khí thế ngất trời thảo luận ba chuyện.
Một là chuyện Lục Ly Bạch ngày hôm qua đạt được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Ảnh, hai là dư âm chúc mừng sinh nhật anh ngày hôm qua, và ba là về chiếc cà vạt đó.
Cô tiện tay mở ra một nội dung thảo luận về cà vạt.
[Nói rôi mà, làm gì có bạn gái bí ẩn nào, là mẹ anh ấy tặng, mẹ tặng đấy!]
[Đúng đúng đúng, người đại diện của anh trai đã chính miệng nghiệm chứng, đảm bảo không phải giả, những người đồn thổi đừng có mà làm loạn nữa. ]
[Phiên muốn chết, ngay từ đầu chính là đám fan CP nhìn nhau thấy ghét ở đó nhảy lên nhảy xuống, giờ thì bị vả mặt rồi nhé, ha ha. |...
Nhìn đến đây Lâm Tịch không khỏi có chút chột dạ, CP nhìn nhau thấy ghét không phải là CP của cô và Lục Ly Bạch hay sao, Mấy fan CP này mắt thật là tinh tường quá đi?!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến biểu cảm khó chịu vừa rồi, Lâm Tịch lại muốn cười, đây có lẽ là niềm vui của việc chiếm lợi thế đây.
Ngay khi cô vui vẻ lăn lộn trên giường, Lục Ly Bạch đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói: "Diệp Hiểu vừa mới gửi cho em một câu chuyện cười, đặc biệt buồn cười."
Lục Ly Bạch cũng lười vạch trần cô, trực tiếp đi tới xoa xoa đầu cô, đáy mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Tịch chớp mắt, quyết đoán chuyển chủ đề: "Anh Tiền đi chưa?"
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ" một tiếng: "Lát nữa anh phải ra ngoài gặp đạo diễn, đại khái giữa trưa có thể trở về, chúng ta cùng ăn cơm trưa."
Lâm Tịch gật gật đầu, nói: "Được, vừa lúc buổi sáng em ngủ thêm một chút, trong khoảng thời gian này vội vàng quay phim ở đoàn làm phim, cũng không được ngủ ngon."
Lục Ly Bạch đi tới bên giường, đưa tay muốn ôm Lâm Tịch.
Lâm Tịch thấy thế vội vàng đẩy anh ra, sau đó lùi vào trong giường hai bước, nghiêm mặt nói: “Anh cách em xa một chút, đừng đợi lát nữa lại nói xấu em có mưu đồ bất chính với anh!"
Lục Ly Bạch vẻ mặt cưng chiều: "Còn tức giận à, buổi sáng không phải đã báo thù rồi sao, bả vai anh lúc này còn đau lắm”
Dứt lời anh lộ ra vẻ mặt đáng thương, kéo cổ áo xuống, để lộ dấu răng vẫn còn rõ ràng trên vai.
Lâm Tịch liếc nhìn dấu răng đó, ngây người, sáng nay cô cắn mạnh vậy sao?!
Chẳng qua là việc này còn phải bắt đầu từ lúc cô vừa tỉnh ngủ vào buổi sáng.
Sau một đêm ngủ ngon, lúc Lâm Tịch tỉnh lại lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Ly Bạch, cô nhớ tới chuyện tối hôm qua, vẫn còn một bụng tức giận.
Cô muốn đẩy người ra, vừa lúc Lục Ly Bạch cũng tỉnh, anh đương nhiên sẽ không để cho cô được như ý, ôm chặt cô trong vòng tay.
Lâm Tịch sao có thể nhịn được, sau một hồi giằng co, cô tức giận cắn anh một cái.
Cho nên, dấu răng trên vai Lục Ly Bạch cũng là từ đó mà ra.
Lâm Tịch có chút chột dạ nói: “Cái kia, cái này cũng không trách em, ai bảo anh lúc ấy không buông em ra."
Lục Ly Bạch thừa dịp cô không chú ý, đưa tay kéo người lại, cười nói: “Được, không trách em, trách anh."
"Giờ còn đau không, có cần đi khám bác sĩ, bôi chút thuốc gì không?” Lâm Tịch chạm vào dấu răng đó, có chút đau lòng nói. Lục Ly Bạch nhẹ nhàng nói: Không cân, chưa đến mức rách da, xem bác sĩ gì chứ, bạn trai em không yếu đuối thế đâu."
Lâm Tịch hừ hừ hai tiếng, còn nói không có yếu ớt như vậy, vừa rồi cũng không biết là ai ở kia giả bộ đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận