Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 239:

Chương 239:Chương 239:
Chương 239:
Mọi người: '!!!
Cô có chắc chắn là bọn họ đang ghi hình cùng một chương trình không?
Tại sao lại có cảm giác Lâm Tịch vượt qua đơn giản như vậy, nhảy cóc qua cửa thứ nhất, trực tiếp đến cửa thứ hai, sau đó lại trực tiếp nhảy từ cửa thứ tư đến cửa thứ sáu!
Xem như miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra đi tới cửa thứ ba, nhưng người †a còn phát hiện ra một con đường tắt?
Mẹ nó, chuyện này cũng quá khó hiểu rồi, ngẫm lại những khó khăn mà bọn họ phải chịu để đi đến đây, thật sự là một chương trình hai số phận.
Bởi vì Lâm Tịch không có manh mối, không muốn tham gia phân đoạn cuối cùng, mọi người cũng không cưỡng cầu, bọn họ lần lượt lấy manh mối của từng người ra, nghiêm túc nghiên cứu. Bởi vì từ đầu tới cuối Lâm Tịch cơ bản đều ở trong trạng thái rất mơ hồ, cho nên khi phân tích kịch bản của chương trình, cô hoàn toàn không tham gia, dù sao cô cũng thật sự không biết gì.
Vì vậy, cô chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe những người khác phân tích, nhìn bọn họ câm một ít manh mối rời rạc tập hợp lại một chỗ, chìa khóa, thẻ, còn có hai tấm bản đồ không giống nhau.
Nhóm đạo diễn bên ngoài sân khấu.
Đạo diễn thấy tiến triển của nhóm khách mời bên trong đã sắp đi tới đích, phất tay áo nói ra: "Thông báo cho tất cả các diễn viên, tuyến nhiệm vụ thứ hai chính thức bắt đầu!"
Phó đạo diễn gật đầu, dùng bộ đàm thông báo cho nhân viên công tác bên trong thành cổ.
Cảnh tượng bên trong, ai cũng không chú ý tới ánh mắt của cô gái bị bắt cóc kia đột nhiên thay đổi, cô ấy thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, chậm rãi đi tới góc tường, tìm được một cái chốt mở, ấn xuống.
Sau đó, cửa đột nhiên truyền đến một trận "Âm ầm', trên cửa phòng khách đột nhiên hạ xuống một hàng rào sắt.
Tất cả khách mời đầu tiên là sửng sốt, đợi bọn họ kịp phản ứng thì hàng rào sắt đã hạ xuống, mà tất cả bọn họ cũng đều bị bao vây.
Sở Thanh Nhiên vừa rồi đã chú ý đến động tác lén lút của cô gái, trực tiếp hỏi: "Cô vừa mới ấn nơi nào, vì sao lại muốn nhốt chúng tôi?"
Dứt lời, Sở Thanh Nhiên lập tức vội vàng tiến lên ấn cái chốt khi nãy cô gái vừa ấn, nhưng hàng rào sắt lại không nhúc nhích chút nào.
Cô gái nhỏ đóng vai con tin kia lập tức bắt đầu tiến vào trạng thái nhân vật của mình: "Ha ha ha, đừng uổng phí sức lực, một khi cơ quan này được khởi động, công tắc trong phòng sẽ mất hiệu lực, mọi người không ra được!"
Trình Giản cau mày hỏi: "Cho nên, cô đang muốn lật lọng, không muốn đi ra ngoài với chúng tôi?”
Cô gái kia lắc đầu, cười nói: 'Chậc chậc chậc, không phải tôi lật lọng, mà là mọi người tìm nhâm người."
Mọi người sửng sốt, tìm nhầm người rồi?
"Cô không phải là cô bạn gái mà nhiệm vụ nhắc tới kia?" Trình Giản hỏi.
Cô gái nhỏ lắc đầu: "Tôi chính là cô bạn gái đó, nhưng mà, tôi cũng không phải là con tin, con tin là một người khác...
Dựa theo chỉ thị của tổ đạo diễn, diễn viên quần chúng kia trực tiếp nói ra chân tướng cho mấy người đang bị nhốt, thì ra tất cả nhiệm vụ giải cứu đều là do cô gái này bày ra, người bị bắt cóc cũng không phải cô gái, mà là bạn trai cô ấy.
Thì ra, cô gái này là chủ nhân thực sự của tòa thành cổ, sau khi chia tay với bạn trai, vì yêu sinh hận mà bày ra kế hoạch giam cầm này, chỉ là không cẩn thận bị bạn trai cô gái phát ra tín hiệu cầu cứu với bên ngoài, trong tình thế cấp bách, tín hiệu câu cứu không rút lại được, vì thế cô gái chỉ có thể bóp méo một phần tin tức, dụ dỗ người đến cứu viện.
Mọi người: ”...
Tổ tiết mục này dàn dựng quá máu chó, khá lắm, đây chẳng phải là một lưới bắt gọn hết bọn họ hay sao.
"Nói đi, cô cần chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ gì, cũng không thể một mực giam giữ tất cả chúng ta như vậy. Giang Hoa am hiểu suy nghĩ của tổ tiết mục, trực tiếp hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận