Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 129:

Chương 129:Chương 129:
Chương 129:
[Ha ha, ai nói Mạnh Vân Nhân giả tạo đâu, Lâm Tịch mới là người giả tạo đó có được hay không, trên chương trình thì ra vẻ không quan tâm, còn sau lưng thì không biết làm chuyện gì mờ ám|]
[Cười chết, fan của Mạnh Vân Nhân thật đúng là giỏi đổ lỗi cho người khác, chuyện do chính thân tượng nhà các người làm, bây giờ lại đổ lên đâu Lâm Tịch là sao, người ta có trêu chọc gì các người không]
[Đúng thế, coi Lâm Tịch như cái bao để đổ lỗi à, cứ tưởng fan 'Ha ha của Lâm Tịch chết hết chắc. ]
[Không hiểu lắm: "Ha ha'" là cái quỷ gì?
[Chị em lầu trên à, cái này tôi biết nè, cho phép tôi phổ cập khoa học cho bạn một chút, fan của Lâm Tịch gọi là Ha ha, nói là muốn cùng với thân tượng tạo thành tổ hợp 'Hi hi ha ha. ]
[Ôi trời, cười chết tôi mất thôi, nhóm fan của Lâm Tịch đều là một đám người khôi hài, tôi muốn hỏi, cái tổ hợp này của mấy người thần tượng nhà các bạn có biết không. |
[Fan cũng giống như thân tượng, sự thật chứng minh, thần tượng là chúa hề thì fan cũng là hê chúa. ]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha, không được, vê sau mỗi lần gõ ra Ha ha ha, đều giống như là đang gọi fan Lâm Tịch fan. |...
Ngay trong lúc các loại tranh cãi diễn ra kịch liệt trong phòng truyên hình trực tiếp, lại đột nhiên vang lên một luồng ý kiến khác.
[Yếu ớt hỏi một câu, chẳng lẽ không ai phát hiện sao, lúc Lục Ly Bạch gặp phải vấn đề lại tìm Lâm Tịch xin giúp đỡ đầu tiên đó. |
[Đúng là vậy thật, cũng rất rõ ràng mà, khi Lục Ly Bạch cảm giác hiện trường không đúng, không hỏi đạo diễn, cũng không hỏi khách mời khác, mà là theo bản năng nhìn vê phía Lâm Tịch. ]
[Cũng không phải sao, chính là động tác quay đầu theo bản năng kia, quá sâu xa. ]
[Từng có nghiên cứu cho thấy, người mà bạn vô thức tìm sự giúp đỡ trong một nhóm người, thực ra là người trong lòng rất quen thuộc hoặc tín nhiệm, cho nên?]
[A a a a, cho nên, cho nên trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lân truyền hình trực tiếp lúc trước hai người này còn mang vẻ mặt không thân không quen. |...
Nếu không có phân đoạn biểu diễn này, mọi người ai nên làm cái gì thì làm cái đó.
Nhóm sáu tay mơ trượt tuyết của Lâm Tịch được phân cho hai vị huấn luyện viên, Lâm Tịch, Chử Vưu và Diêu Bối Bối một tổ, ba người khác một tổ.
Mạnh Vân Nhân lần này không hoạt động tự do nữa, mà là đi cùng với đối tượng CP Tống Phóng, đi theo huấn luyện viên luyện tập động tác đơn giản, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình làm mẫu cho Tống Phóng xem nên làm như thế nào.
[Cảm giác Mạnh Vân Nhân rất tự nhiên, vừa rồi hẳn là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi, có khả năng cô ấy thật sự chỉ là muốn so tài mà thôi. |
[Chỉ mong là vậy, vẫn hy vọng cô ta không có mới nới cũ, nếu không Tống Phóng cũng đáng thương quá rồi. |
[Aa a a a, vẫn thích hai người rắc đường, cầu xin đừng ngược tôi. ]
[Chậc chậc, đây mới là dáng vẻ mà một CP nên có nha, một người nguyện ý dạy, một người nguyện ý học, thỉnh thoảng còn có chút tiếp xúc thân mật, tất cả CP xin hãy dựa theo cái tiêu chuẩn này mà phát huy. ]
[Gào rú, muốn nhìn bên phía Lục Ly Bạch và Lâm Tịch, anh trai quay phim mau chuyển ống kính qua, chúng ta cũng muốn xem hai người đó tương tác với nhau. |...
Anh trai quay phim giống như nghe được tiếng lòng của người xem, ống kính đúng lúc chuyển trực tiếp đến một tổ khác.
Khán giả trong phòng truyền hình sửng sốt, Lục Ly Bạch đâu?
Bên này, chỉ có một vị huấn luyện viên dẫn theo ba người Lâm Tịch, Chử Vưu và Diêu Bối Bối, đang vụng về làm quen để cân bằng ván trượt tuyết ngay tại chỗ, căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Ly Bạch ở đâu.
Ống kính phát sóng trực tiếp tạm dừng một chút, sau khi chuyển hướng lân nữa, mọi người lúc này mới nhìn thấy bóng dáng của Lục Ly Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận