Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 330:

Chương 330:Chương 330:
Chương 330:
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, đã đến buổi trưa. Buổi chiêu phải chính thức quay phim, mọi người cũng không trì hoãn nữa, muốn ăn cơm trưa trước, sau đó lại tự mình bận rộn chuyện của mình.
Đến phòng nghỉ, Nghiêm Thừa Kiệt rốt cuộc cũng bắt được cơ hội hỏi Lâm Tịch vê việc đóng phim điện ảnh của đạo diễn Triệu.
Lâm Tịch "A" một tiếng, hời hợt nói: "Chính là lần trước khi quay chương trình tình yêu, Lục Ly Bạch không phải đã đến chỗ đạo diễn Triệu đóng một vai khách mời sao, đúng lúc họ có một nữ diễn viên có việc không đến được, cho nên em đến thử vai luôn."
Bởi vì lúc ấy đoàn làm phim yêu câu giữ bí mật, khi phát sóng chương trình đã không cắt cảnh này vào, cộng thêm việc đoàn phim không công bố ra ngoài nên bên ngoài không hề biết gì.
Nghiêm Thừa Kiệt nhịn không được đỡ trán: "Vậy sao em chưa từng nhắc tới với anh.'
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, nói: "Anh cũng không hỏi mà."
Chủ yếu là vậy, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính cô cũng quên mất.
Nghiêm Thừa Kiệt nói: "Được rồi, cũng may cảnh này còn chưa công chiếu, anh sẽ xem nội dung tuyên truyền.
Lâm Tịch: "Cái đó, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, tổng cộng chỉ quay ba cảnh. Cho nên, cái này cũng không có gì để tuyên truyền."
Nghiêm Thừa Kiệt: ”...'
Đây có phải vấn đề về số cảnh không?
Quên đi, thấy Lâm Tịch như vậy anh ấy dùng một câu hai câu cũng không nói rõ ràng được, vì thế khoát tay bảo cô đi ăn cơm, buổi chiều còn phải quay phim nữa.
Lâm Tịch vui vẻ chạy đi ăn cơm hộp của đoàn làm phim, vừa rồi Vương Tiếu Tiếu đã đi lấy cơm, cô nhìn thấy có một cái đùi gà lớn.
Nghiêm Thừa Kiệt nhìn bộ dáng Lâm Tịch không khỏi lắc đầu, anh ấy cũng thật sự nhìn không thấu vị nghệ sĩ của nhà mình này, có đôi khi rất khôn khéo, có đôi khi lại vô tâm vô phế, thật sự hoàn toàn không thể nắm bắt.
Sau khi ăn cơm trưa xong, thợ trang điểm của đoàn làm phim lập tức tới trang điểm cho các diễn viên.
Trong phim, Lâm Tịch ban đầu toàn là tạo hình với sườn xám, cũng là lý do dạo này cô cố gắng giảm cân, vì sườn xám thật sự tôn dáng.
Dựa theo yêu câu của thợ trang điểm, cô thay một chiếc sườn xám trắng, chiếc sườn xám này dung hợp với yếu tố nghệ thuật hiện đại năm đó, ngược lại rất phù hợp với thiết lập nhân vật của Kiều Uyển Uyển trong phim.
Trang điểm và làm tạo hình mất hơn một giờ, cuối cùng bên Lâm Tịch cũng xong việc, khi cô chạy tới hiện trường quay phim, tổ đạo diễn đang bố trí cảnh quay đầu tiên.
Lục Ly Bạch lúc này cũng đã đến, lúc này anh mặc bộ quân phục thời Dân Quốc, khiến Lâm Tịch không khỏi sáng mắt.
Anh đang đứng cạnh đạo diễn Trịnh, hai người dường như đang thảo luận điều gì đó.
Sau khi Lâm Tịch tới, đạo diễn Trịnh nhìn tạo hình của cô và Lục Ly Bạch, hài lòng gật đầu.
"Đạo diễn Trịnh, cảm ơn lúc phỏng vấn ông đã thay tôi nói chuyện." Lâm Tịch nói.
Không thể phủ nhận, lời đạo diễn Trịnh nói với phóng viên, đúng là đã giải đáp nhiều nghi ngờ.
Đạo diễn Trịnh khoát tay áo: "Không có việc gì, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật.
Dứt lời, ông ấy liếc mắt nhìn Lục Ly Bạch, nói: "Việc này cô vẫn nên cám ơn Ly Bạch đi, lúc trước vẫn là cậu ta nói cho tôi biết chuyện cô đi làm khách mời cho lão Triệu, lúc này ta mới nhớ tới việc tìm ông ta để lấy hai cảnh quay để xem."
Nghe nói như thế Lâm Tịch cũng không quá bất ngờ, lúc trước Lục Ly Bạch đã đề cập với cô, nói là đoàn làm phim đã hỏi qua ý kiến của anh, chắc hẳn đạo diễn nói chính là lúc đó.
Đạo diễn Trịnh lại nói với hai người vài câu, vừa lúc phó đạo diễn bố cảnh bên cạnh có việc gọi ông ấy, cho nên ông ấy lập tức chạy qua bên kia chỉ đạo bố trí cảnh quay.
Lục Ly Bạch hỏi Lâm Tịch: "Thế nào, cảnh đầu tiên có tự tin không?"
Lâm Tịch đột nhiên cũng có chút do dự: "Lúc trước đúng là rất có lòng tin, nhưng hiện tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận