Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 193:

Chương 193:Chương 193:
Chương 193:
-Hoặc là nói, trên người em có gì đó khiến cho anh nhìn trúng, nếu về sau muốn hợp tác, chúng ta có phải nên nói rõ ràng với nhau hay không, đừng đến lúc đó em không cho được, vậy thì anh có thể làm ăn lỗ vốn đó."
Nghiêm Thừa Kiệt làm như không ngờ Lâm Tịch lại trực tiếp hỏi ra những thứ này, nhất thời cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch.
"Anh ngàn vạn lần đừng nói là xem trọng em, cảm thấy em nhất định có thể nổi tiếng, không giấu diếm anh, con người em chỉ có một điểm tương đối tốt, chính là tương đối tự hiểu lấy mình." Lâm Tịch lại nửa đùa nửa thật nói.
Nghiêm Thừa Kiệt cười cười, nói: "Em rất thông minh, trách không được cư dân mạng đều nói em là người tỉnh táo. Lâm Tịch cười cười không nói chuyện, hiển nhiên đang chờ đợi đối phương nói tiếp.
"Anh làm người đại diện cho em, về công về tư có hai lý do, vê phương diện 'công' sao, mặc kệ em có tin hay không, anh thật sự rất coi trọng em, biểu hiện của em trong anh đều có xem, làm người đại diện nhiều năm như vậy, đối với ánh mắt của mình anh vẫn luôn rất tự tin."
"Vê phần “tư”, em còn nhớ Tiểu Bảo không?” Nghiêm Thừa Kiệt hỏi.
Lâm Tịch sửng sốt, Tiểu Bảo?
Chờ đãi
Lâm Tịch không chắc chắn hỏi: "Có phải cậu bé tên Tiểu Bảo em gặp trên đảo không?”
“Đúng vậy, chính là nó. Nghiêm Thừa Kiệt gật đầu: "Tiểu Bảo, là con của anh."
Lâm Tịch ngây ngẩn cả người, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ tới cô và Nghiêm Thừa Kiệt còn có quan hệ sâu xa này.
"Lâm Tịch, cám ơn em đã cứu Tiểu Bảo, cũng cứu cả nhà chúng ta. Nghiêm Thừa Kiệt đứng lên, trịnh trọng cúi đầu với Lâm Tịch.
Lâm Tịch vội vàng luống cuống tay chân đỡ anh ấy: "Lời này của anh nghiêm trọng rồi, em chỉ tiện tay mà thôi."
Nghiêm Thừa Kiệt lại lắc đầu, lời nói vừa rồi của anh ấy không hề nghiêm trọng chút nào, có lẽ trong mắt Lâm Tịch, chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với cả nhà bọn họ lại không phải.
Nếu Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì bất ngờ, trước tiên cha mẹ cậu bé sợ là sẽ không chịu nổi, mà anh ấy và vợ mình cũng chỉ có một đứa con là Tiểu Bảo, cho nên ý này không cần nói cũng biết.
Đặc biệt là sau khi biết Lâm Tịch sợ nước, người một nhà bọn họ càng cảm kích cô không thôi.
Chẳng qua, Lâm Tịch do dự trong một chớp mắt, nói: "Anh Nghiêm, kỳ thật, nếu như anh là vì..."
Nghiêm Thừa Kiệt lại giơ tay cắt ngang lời cô: "Yên tâm, anh ký hợp đồng với em thật sự là bởi vì coi trọng em, xin hãy tin tưởng chuyên môn của anh, nếu không, anh có rất nhiều cách báo ân khác." Bất kể là trả tiền, hay là trả tài nguyên đều được.
Nói đến nước này, Lâm Tịch cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là, cô một lời khó nói hết liếc Nghiêm Thừa Kiệt một cái.
Anh trai à, anh đây đâu phải là báo ân, nói là báo thù cũng có thể đó.
Cô rõ ràng là một con cá mặn hướng về tự do, khá lắm, anh ấy lại trực tiếp kéo cô trở vê.
Nghiêm Thừa Kiệt nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Tịch, hỏi: "Sao vậy, em có gì muốn nói không?"
Lâm Tịch gật gật đầu, hít sâu một hơi, nói: "Thật ra, em cảm thấy là, các anh cũng không cần thu mua công ty rách nát trước đây của em, dù sao chờ nó đóng cửa, hợp đồng của em tự nhiên sẽ chấm dứt, anh lại đến ký hợp đồng với em cũng là giống nhau mà, các anh như vậy, ít nhiều có chút giống mấy kẻ ngốc thừa tiền...
Nếu là như vậy, cô cũng có thể cự tuyệt không phải sao, mà không phải giống như bây giờ, trực tiếp bị 'chuyển giao' tới.
Nghe nói như thế, Nghiêm Thừa Kiệt trực tiếp cười ra tiếng: "Xem ra, em thật sự không biết tác dụng của mình trong chuyện này.'
Lâm Tịch sửng sốt, cô thì có tác dụng gì hả.
"Không sai, lúc trước công ty của em vốn muốn đóng cửa, nhưng đây không phải là bởi vì đột nhiên lại hot lên sao, mặc dù ông chủ của công ty đã ôm thân chạy rồi, nhưng người thứ hai cũng là người có vài phần đầu óc, lập tức muốn lấy em làm lợi thế, kéo dài hơi tàn thử xem có thể bán được giá tốt hay không, đừng nói, trong giới thật đúng là có vài nhà động tâm tư, may mà anh hành động nhanh."
Lâm Tịch: "!!!
Còn có chuyện này sao?
Thế này ai có thể nghĩ đến chứt
Bạn cần đăng nhập để bình luận