Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 128:

Chương 128:Chương 128:
Chương 128:
Lâm Tịch: ....
Cô yên lặng giơ ngón tay cái lên với Lục Ly Bạch, một người trong đầu chỉ có thắng thua, trâu bò!
"Ý của đạo diễn là, hỏi các anh có muốn lên sân khấu biểu diễn trượt tuyết hay không, là biểu diễn cùng nhau, không phải thi đấu với nhau." Lâm Tịch uyển chuyển giải thích cho anh một phen.
Đạo diễn Chu Khải nghe Lâm Tịch nói xong, liều mạng gật đầu phụ họa.
Thật ra ông ta cũng không có ý tác hợp Lục Ly Bạch cùng Mạnh Vân Nhân, càng không tồn tại việc phá CP hay không, trong nháy mắt chỉ đơn thuần là bản năng đạo diễn, cảm thấy tình cảnh này, hình ảnh này nếu quay được thì sẽ rất đẹp.
Hay là nói cách khác, người biết trượt tuyết đổi thành bất kỳ hai khách mời nào trong đó thì ông ta đều sẽ nhắc tới.
Dù sao khách mời đang ngồi đây đều là nghệ sĩ, bình thường bất kể là biểu diễn hay diễn xuất trên sân khấu, tạm thời bị kéo tới biểu diễn tiết mục gì cũng đều là hiện tượng rất bình thường.
Đặc biệt là trên chương trình giải trí, sự ngẫu hứng phát huy ngược lại càng có thể đạt được kết quả không ngờ tới.
Lục Ly Bạch vừa nghe là biểu diễn, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Biểu diễn thì không cần."
"Hai người trượt tuyết với nhau cần phối hợp ăn ý trong thời gian dài, không trải qua huấn luyện có hệ thống, rất dễ bị thương.
Rất hiển nhiên, Lục Ly Bạch lý giải từ biểu diễn vẫn khác lý giải của mọi người, bọn họ cho rằng việc biểu diễn này rất đơn giản, cũng chỉ cần hai người cùng nhau đi bộ một vòng trên sân trượt tuyết, không cần động tác chuyên nghiệp, lại càng không cần cái gì gọi là phối hợp ăn ý.
Nói trắng ra, chỉ cân hai người đều biết trượt tuyết là được.
Mọi người nhìn không ra Lục Ly Bạch thật sự không hiểu, hay đơn thuần chỉ là tìm một cái cớ cho đạo diễn và Mạnh Vân Nhân chút mặt mũi.
Dù sao bất kể thế nào, nếu Lục Ly bạch đã nói đến nước này, chuyện này cũng nên dừng ở đây.
Đối với kết quả này, trong lòng Mạnh Vân Nhân thâm hận không thôi, trên mặt cũng chỉ có thể cười phụ họa nói: "Thầy Lục nói rất đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo, chỉ muốn so tài một chút, không nghĩ nhiêu như vậy, chúng ta vẫn phải đặt an toàn lên trên hết."
Nghe được lời này của Mạnh Vân Nhân, Lâm Tịch theo bản năng nhìn cô ta một cái, trong lòng nhịn không được mà cảm khái, thật không hổ là nữ chính của nguyên tác, năng lực phản ứng lúc lâm trận này đúng là lợi hại.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nghĩ đến việc biến hành vi nóng lòng tỏ thái độ lúc nấy quy kết thành việc muốn so tài cùng Lục Ly Bạch mà không phải có tâm từ gì đó khác, thao tác lấy lùi làm tiến này cũng rất tốt.
Mạnh Vân Nhân lúc này lại cực kỳ ảo não, mi mắt rũ xuống che đi cảm xúc không rõ trong đáy mắt.
Tính sai rồi, vừa rồi cô ta không nên nóng vội như vậy, nên để Lục Ly Bạch tỏ thái độ trước, như vậy cô ta mới có thể nắm thế chủ động, mà không phải bị động như bây giờ.
Bây giờ cô ta dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng mọi người trào phúng cô ta trong phòng truyền hình trực tiếp.
[Ai, tôi thấy xấu hổ thay Mạnh Vân Nhân, việc thừa nhận lấy lui làm tiến một cách dứt khoát này cũng không che giấu được dáng vẻ khẩn cấp vừa rồi của cô ta đâu. ]
[Ai nói không phải đâu, lúc trước đúng thật cho rằng cô ta là kiểu người không tranh không đoạt cái gì đâu, cắt, đều là xây dựng hình tượng thôi. |
[Hầy, mấy cái người được gọi là thanh cao như cúc' này, chỉ lừa fan thôi. Nếu Mạnh Vân Nhân thực sự là loại người này thì làng giải trí chắc chẳng còn dấu vết của cô ta đâu. ]
[Ghét nhất loại người mặt ngoài một đằng, bên trong một nẻo, thà bộc lộ tham vọng một cách thẳng thắn còn hơn, ít nhất là thật!]
[Phiần muốn chết, Nhân Nhân nhà chúng ta không phải đã giải thích rồi sao, chỉ là muốn so tài thôi, hiểu không? Các người đầu óc bẩn thỉu thì nghĩ ai cũng như mình chắc!! |
Bạn cần đăng nhập để bình luận