Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 122:

Chương 122:Chương 122:
Chương 122:
'Lúc trước có người nói với tôi, không nên lãng phí quá nhiều thời gian vào việc đưa ra quyết định, nếu muốn làm một việc gì đó mà đã suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, thì hãy làm đi, đừng để lại hối tiếc."
Cho nên, chuyện thích thì đi làm đi, đây là điêu mà vợ chồng giáo sư học viện hí khúc đời trước dạy cho cô.
"Nhưng mà, đạo lý này tôi hiểu, còn khi phải đối mặt với thực tế thì vẫn cứ do dự, có lẽ là do tôi chưa đủ tâm."
Lời này của Lâm Tịch ngầm ý rằng, lời khuyên của người khác mãi mãi chỉ là lời khuyên, còn quyết định cụ thể vẫn phải dựa vào bản thân, chỉ có mình mới chịu trách nhiệm cho chính mình.
Tống Phóng nghe xong lời này cũng dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Tịch một cái, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng sau đó lại không nói gì nữa.
Đây chính là tâm ý của Lâm Tịch, cô không có sở thích làm một người chị tri kỷ, cũng không muốn chỉ điểm sai lầm cho cuộc sống của người khác.
Con người cả đời này, có thể hiểu rõ bản thân mình sống như thế nào đã rất tốt rồi.
Lúc Lâm Tịch ra cửa, Lục Ly Bạch biết, lúc đó anh đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng động mở cửa bên ngoài.
Anh vốn cũng không để ý, dù sao một người lớn như Lâm Tịch cũng không có gì phải lo lắng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ giữa chừng anh lại nhận được điện thoại của Tiền Tiến, lần này Tiền Tiến cũng không đi theo tới, mà có một ít công việc khác cần phải giải quyết.
Trong cuộc gọi, Tiền Tiến sau khi trao đổi một số công việc với Lục Ly Bạch, trước khi kết thúc cuộc gọi đã nói rằng anh quên chưa nói với Lâm Tịch vê việc người chị họ đang tính toán hãm hại cô, cho nên muốn để Lục Ly Bạch giúp anh ta truyền đạt một tiếng, dù sao không biết lúc nào đối phương sẽ giở trò, cho nên tốt nhất là nói với cô sớm một chút, cũng có thể đề phòng trước.
Nghe xong lời này, chuông báo động trong lòng Lục Ly Bạch vang lên, Lâm Tịch vừa mới đi ra ngoài liệu có liên quan đến người chị họ đó không?
Nếu như trong trường hợp Lâm Tịch không biết đối phương có thể sẽ giở trò, vậy nếu như nhận được điện thoại của đối phương, có khả năng cô sẽ đi ra ngoài gặp bọn họ mà không đề phòng.
Lục Ly Bạch càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra, nhưng anh lại không có phương thức liên lạc với Lâm Tịch, sau khi đi vài vòng trong phòng, thật sự không yên lòng, cho nên chuẩn bị xuống dưới lầu tìm cô.
Thế nhưng, khi Lục Ly Bạch vừa ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy hai người đang đi về phía anh.
Đúng là Lâm Tịch, còn có cả... Tống Phóng!
Khi Lâm Tịch nhìn thấy Lục Ly Bạch, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô vừa mới nãy còn đang lo lắng đợi lát nữa vào khách sạn làm sao bây giờ đây, đêm hôm khuya khoắt lại cùng Tống Phóng trở về từ bên ngoài, nếu như bị Mạnh Vân Nhân biết thì không hay chút nào.
Nói như thế nào nhỉ, Lâm Tịch cũng không phải sợ Mạnh Vân Nhân, mà chủ yếu chính là cô sợ phiền toái.
Lâm Tịch đã đọc qua nguyên tác nên cô hiểu rất rõ ràng, hiện tại Mạnh Vân Nhân coi trọng Tống Phóng đến mức nào, cô tuyệt đối không muốn liên lụy vào chuyện giữa nam nữ chính bởi vì cái này sẽ mang lại vô vàn rắc rối.
Mà đối với Lâm Tịch lúc này mà nói, bất kể là Tống Phóng, hay là Mạnh Vân Nhân, chắc chắn đều là những sự tồn tại mà cô tránh không kịp.
Cho nên, lúc này việc Lục Ly Bạch xuất hiện đối với Lâm Tịch mà nói, quả thực chính là cơn mưa đúng lúc, đến giải quyết việc khẩn cấp của cô.
"Thầy Lục, anh cũng ra ngoài hít thở không khí sao, anh có định quay về không, cùng đi nhé?" Lâm Tịch tỏ thái độ cực kỳ ân cần.
Hỏi xong, cô vừa định mỉm cười thân thiện với Lục Ly Bạch, đột nhiên ý thức được chứng OCD của đối phương, kịp thời dừng nụ cười trên khóe miệng lại.
Nhưng dáng vẻ nửa cười nửa không như vậy lại làm khó cô quá mức, giây tiếp theo hai tay cô che nửa khuôn mặt dưới, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận