Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 533:

Chương 533:Chương 533:
Chương 533:
Ba mẹ Lâm vừa nghe lời này, cười mắng Lâm Tịch nói hươu nói vượn.
Nhưng qua lời của Lục Ly Bạch, hai ông bà bọn họ cũng không tiện từ chối nữa, nếu không thật sự bắt anh mang về, lại bị ba mẹ anh hiểu lâm thì không tốt, nên đành phải nhận.
Mẹ Lâm nhìn Lục Ly Bạch, cười nói: "Được rồi, Tiểu Lục, con và Tịch Tịch ở lại nói chuyện với bác trai đi, bác vào bếp nấu ăn."
"Bác gái, để con giúp nấu ăn." Lục Ly Bạch vốn muốn thể hiện một chút, giờ là cơ hội tốt nên rất tích cực: "Con nấu ăn cũng được, bác không tin cứ hỏi Lâm Tịch.”
Dứt lời, anh còn nháy mắt với Lâm Tịch.
Lâm Tịch đương nhiên đoán ra tâm tư nhỏ nhen của anh, cố nén ý cười, phụ họa: "Đúng đó mẹ, hay để anh ấy trổ tài đi, anh ấy tốt nghiệp lớp nấu ăn đấy, tay nghê rất tốt."
Mẹ Lâm nghe nói như thế, mặt mày hiện lên vẻ vui mừng: "Tiểu Lục, con còn học lớp nấu ăn sao?"
Lục Ly Bạch vẻ mặt nhu thuận trả lời: "Đúng ạ, bác gái, gia quy nhà con là, con trai mười tám tuổi đều phải đi học nấu ăn, ba con nói, như vậy sẽ giúp gia đình hòa thuận hơn."
Khi nghe đến nhà Lục có quy định như vậy, mẹ Lâm liên hài lòng, thiện cảm với Lục Ly Bạch cũng tăng lên đáng kể.
Cứ như vậy, Lục Ly Bạch như mong muốn có được cơ hội thể hiện, trổ tài trong bếp
Nhìn anh làm việc trong bếp một cách thành thạo, mẹ Lâm rất hài lòng, trước đây còn gọi anh là "Tiểu Lục”, sau khi hai người từ bếp ra, bà đã đổi thành 'Ly Bạch.
Tuy nhiên, mẹ Lâm cũng không thật sự muốn để Lục Ly Bạch nấu ăn, thực ra chỉ là thử thách anh. Sau khi anh nấu xong món thịt kho tàu mà Lâm Tịch thích nhất, mẹ Lâm lấy lý do bếp quá nhỏ, đẩy anh ra ngoài.
Sau khi Lục Ly Bạch trở lại phòng khách, lại bị ba Lâm kéo đi đánh cờ, Lâm Tịch thấy thế cũng không có chuyện gì, liền đi vào phòng bếp giúp mẹ Lâm nấu cơm.
"Mẹ, để con giúp mẹ một tay." Lâm Tịch nói.
Mẹ Lâm cười nói: Không có việc gì, mẹ làm được, con ra phòng khách với Ly Bạch đi.”
Lâm Tịch lại khoát tay, trả lời: "Anh ấy đang chơi cờ với ba, không cân con ở đó."
Nói rồi, cô thấy có khoai tây bên cạnh, hỏi: "Mẹ, cái này cân gọt vỏ không?”
Mẹ Lâm gật đầu, không cản cô nữa, hai mẹ con vừa làm việc vừa nói chuyện trong bếp.
"Ly Bạch là một chàng trai tốt, mẹ vừa thấy thằng bé nấu ăn, thuận tay dọn dẹp luôn, rất sạch sẽ." Mẹ Lâm nói.
Lâm Tịch gật đầu, cũng thuận miệng nói tiếp: "Đúng vậy, anh ấy có thói quen sạch sẽ, ở nhà không biết dọn dẹp bao nhiêu lần một ngày."
Mẹ Lâm có chút ngoài ý muốn: "Nó còn chủ động dọn dẹp vệ sinh trong nhà?'
Lâm Tịch cười nói: “Đúng vậy, bây giờ bọn con đang sống cùng nhau, bình thường việc dọn dẹp nhà cửa đều cùng làm, nhưng so với anh ấy, con làm ít hơn."
Không còn cách nào khác, ai bảo anh có thói quen sạch sẽ chứ.
Nhưng điều Lâm Tịch thích ở Lục Ly Bạch là, dù có thói quen sạch sẽ, anh ấy chỉ yêu câu bản thân mình, không yêu cầu cô phải làm theo, điêu đó rất tốt.
Nghe Lâm Tịch nhắc đến chuyện hai người sống chung, mẹ Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
Lâm Tịch tự nhiên thấy sự khác lạ của mẹ, cũng đoán ra bà ấy muốn hỏi gì, nên chủ động nói: "Mẹ, mẹ và ba yên tâm, con biết mình đang làm gì, cũng sẽ tự chăm sóc bản thân, mẹ đừng lo cho con.
Mẹ Lâm trong lòng thở dài, trả lời: "Tịch Tịch à, ba mẹ biết con là đứa có trách nhiệm, sẽ không can thiệp nhiều, nhưng con phải nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, đừng để mình phải chịu thiệt thòi, nhớ rằng chúng ta là một gia đình, mẹ và ba, cùng với Đông Đồng, luôn là chỗ dựa cho con."
Lâm Tịch cười gật đầu, trả lời: "Vâng ạ, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà."
Sau khi chuẩn bị cơm trưa, Lâm Tịch và mẹ Lâm bưng thức ăn thì bọn họ cũng chơi xong một ván cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận