Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 213:

Chương 213:Chương 213:
Chương 213:
Lâm Tịch: ....
Được rồi! Bàn tay vàng cái rắm, chẳng qua vừa vặn là gặp hai bạn nhỏ nhan cẩu mà thôi.
Nhưng mà hiện tại trẻ con đều nông cạn như vậy sao?!
Bầu không khí trong phòng bệnh trải qua việc hai tiểu tử này náo loạn, nhất thời thoải mái hơn không ít, ngay cả cha mẹ Lâm vừa rồi còn có chút khẩn trương cũng nở nụ cười theo.
Vợ của Nghiêm Thừa Kiệt họ Đỗ, tên là Đỗ Vi, nhìn rất dịu dàng.
Cô ấy cười cười, đi tới kéo Tiểu Bảo lại, nói: "Được rồi, đừng kéo chị Tịch Tịch nữa, hai đứa làm như vậy chị ấy sẽ không thoải mái."
Mẹ Lâm thấy thế, cũng tiến lên kéo Đông Đông, hai đùi Lâm Tịch bị giam cầm đến lúc này mới được giải phóng. Nhưng mà nhìn hai tiểu gia hỏa vừa bị kéo đi có vẻ mặt không quá vui vẻ, Lâm Tịch ngồi xổm xuống, vừa vặn nhìn thẳng vào hai bạn nhỏ.
Nàng một tay kéo một đứa, nói: "Tiểu Bảo, đây là em trai của chị Đông Đông, Đông Đông, đây là Tiểu Bảo, đến đây, cho chị gái chút mặt mũi, hai bạn nhỏ nắm tay nhau đi."
Hai tiểu gia hỏa cũng không sợ người lạ, thật đúng là lập tức bắt tay nhau, tình cảnh này nhìn rất đáng yêu.
Lâm Tịch cười nói: 'Đông Đông, Tiểu Bảo nhảy quảng trường còn lợi hại hơn cả bà Đổng dưới lầu đấy."
Đông Đông vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bảo: "Thật sao?"
Tiểu Bảo kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, tôi nhảy giỏi hơn cậu, không tin tôi cho cậu xem video."
Dứt lời, cậu bé liên lôi kéo mẹ mình muốn lấy điện thoại di động, muốn cho Đông Đồng xem video cậu bé khiêu vũ trong điện thoại.
Đỗ Vi đưa điện thoại di động cho Tiểu Bảo, vì thế hai tiểu tử vừa rồi còn đối chọi gay gắt, lúc này liên nắm tay sang một bên xem điện thoại di động.
Trong phòng bệnh, người lớn nhìn nhau lắc đầu, nhưng mà nếu không có hai hai đứa trẻ quấy rối, bọn họ cũng sẽ ngại ngùng không nói lên lời.
Bởi vì chuyện cứu Tiểu Bảo lúc trước, Đỗ Vi trực tiếp kéo Lâm Tịch nói cảm ơn: "Tịch Tịch, thật sự cảm ơn em đã cứu Tiểu Bảo, lúc trước vẫn muốn nói lời cảm ơn trước mặt em, nhưng Thừa Kiệt nói em đang quay chương trình, không ngờ cách lâu như vậy mới có cơ hội này.
Lâm Tịch lại có chút ngượng ngùng: "Không cân khách khí như vậy, lúc ấy em thật sự chỉ tiện tay mà thôi, bởi vì chuyện này, anh Nghiêm còn trở thành người đại diện của em, chị Vi, chị ngàn vạn lần đừng nói như vậy, em cũng thấy rất ngượng ngùng."
Cha mẹ Lâm không biết tiên căn hậu quả, nhìn mà không hiểu ra sao, vẫn là Nghiêm Thừa Kiệt ở một bên giải thích cho hai người một phen.
Sau đó, Nghiêm Thừa Kiệt và Đỗ Vi thuận thế hàn huyên với cha mẹ Lâm. Vốn dĩ cha mẹ Lâm vẫn có chút lo lắng về sự phát triển của Lâm Tịch trong làng giải trí, dù sao bọn họ cũng không hiểu gì, trong nhà cũng không có quyền thế gì, lại nghe người ta nói giới giải trí rất phức tạp, bọn họ cũng rất sợ Lâm Tịch sẽ chịu thiệt.
Nhưng sau khi trao đổi một phen, ấn tượng của cha mẹ Lâm đối với Nghiêm Thừa Kiệt rất tốt, hơn nữa lại còn hiểu rõ nguồn gốc sâu xa của Lâm Tịch và Tiểu Bảo, cho nên, cuối cùng cha mẹ Lâm đối với việc Nghiêm Thừa Kiệt làm người đại diện của Lâm Tịch cũng rất yên tâm. Vợ chồng Nghiêm Thừa Kiệt thăm bệnh xong, sau khi rời khỏi bệnh viện, Đỗ Vi mang theo Tiểu Bảo trở về nhà, Nghiêm Thừa Kiệt và Lâm Tịch thì trực tiếp đến công ty.
Hai người muốn bàn bạc một chút về việc sắp xếp công việc và kế hoạch cá nhân Lâm Tịch.
Tuy nhiên, sau khi đi vào văn phòng Nghiêm Thừa Kiệt, anh lại đưa cho Lâm Tịch một phần tư liệu, là tư liệu điều tra về vị bác cả Tôn Kiến Thiết kia.
"Anh đã tìm người đi điều tra, em đoán cũng không sai, chuyện vẩy nước bẩn trên mạng hai ngày trước đúng là chị họ Tôn Manh của em bỏ tiền tìm người làm." Nghiêm Thừa Kiệt nói.
Lâm Tịch gật gật đầu, chuyện này trước đó cô đã cơ bản xác định được, vì vậy không có gì ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận