Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 340:

Chương 340:Chương 340:
Chương 340:
Vậy nên, cô ta chỉ đơn thuần là tám chuyện thôi, đừng hiểu lầm cô ta.
Giữa trưa, Lục Ly Bạch vội vàng từ trên núi chạy vê đoàn làm phim bên này, vừa lúc buổi chiều anh có cảnh quay muộn hơn, nên anh nghĩ quay lại để cùng ăn trưa với Lâm Tịch, nếu không buổi tối anh còn cảnh quay đêm, vê khách sạn có lẽ sẽ rất muộn.
Nhưng ai ngờ vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, Lục Ly Bạch lại thấy Diệp Hiểu cũng ở đó, anh không khỏi nhíu mày.
Đoàn phim tài nguyên có hạn, mấy ngày nay Lâm Tịch và Lục Ly Bạch cùng dùng chung một phòng nghỉ, bọn họ là diễn viên chính, bình thường cảnh quay vốn đã rất nhiều, phòng nghỉ này cũng chỉ dùng để ăn trưa, nên cũng không bất tiện gì. Chỉ là, tại sao Diệp Hiểu không ở phòng nghỉ của cô ta, tới nơi này làm gì?
Nghe được tiếng đẩy cửa, Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi 'Ô' một tiếng: "Sao anh về rồi, buổi chiêu không có cảnh quay à?”
Lục Ly Bạch dừng lại, trả lời: "Có. Anh về bên này có chút việc, lát nữa phải về bên kia."
Lâm Tịch "B' một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Anh ăn trưa chưa?” Cô thuận miệng hỏi.
Đúng lúc này Tiểu Từ mang cơm trưa của Lục Ly Bạch đi vào: "Anh Lục, cơm trưa của anh."
Lục Ly Bạch gật đầu, nhận lấy hộp cơm trong tay cậu ta, nhìn vê phía Lâm Tịch hỏi: "Em ăn chưa?"
Lâm Tịch trả lời: "Sáng nay kết thúc công việc sớm, tôi vừa ăn xong với Diệp Hiểu rồi."
Lục Ly Bạch nhẹ gật đầu, nhìn Diệp Hiểu một cách khó hiểu rồi bước đến bàn ăn cạnh đó, bắt đầu ăn trưa.
Diệp Hiểu thấy vậy, bĩu môi, quay đầu vê phía Lâm Tịch, nhướn mày nói: "Hay là sang phòng tôi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi."
Lâm Tịch nghĩ cũng được, vừa vặn Lục Ly Bạch không thích náo nhiệt, nếu như đợi lát nữa Diệp Hiểu nói chuyện bát quái hưng phấn lên, chắc chắn anh sẽ cảm thấy phiền.
Vì thế, sau khi chào Lục Ly Bạch, Lâm Tịch liền tíu tít theo Diệp Hiểu rời đi, đang tám chuyện mà bỏ dở thì khó chịu lắm.
Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại, sắc mặt Lục Ly Bạch lập tức đen thui.
Tiểu Từ ở bên cạnh cũng không nhịn được thở dài, anh Lục của cậu ta thực sự quá khổ rồi. Hai ngày trước bởi vì Nghiêm Thừa Kiệt ở đây, Lục Ly Bạch rõ ràng đã thu liễm rất nhiều, vốn nghĩ rằng anh khó khăn lắm mới có thể nhẹ nhõm hơn, ai ngờ lại bị Diệp Hiểu phá đám, kéo Lâm Tịch đi mất. Thật là chuyện gì thế này.
'Kỳ lạ thật, sao chị Tịch lại thân với Diệp Hiểu như vậy nhỉ?" Tiểu Từ tự lẩm bẩm.
Rõ ràng trước đây hai người họ không có giao tình gì mà.
Lục Ly Bạch liếc cậu ta một cái, tức giận nói: "Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"
Tiểu Từ vâng dạ ngậm miệng lại, được rồi, coi như cậu ta chưa nói gì đi.
"À này, anh Lục, chị Tịch nói lát nữa chị ấy sẽ quay lại mà, chắc không lâu đâu, hay là anh ăn cơm trước đi?" Tiểu Từ nói.
Lục Ly Bạch nghĩ cũng phải, mở hộp cơm ra ăn, chỉ là bữa cơm này anh rõ ràng ăn nhưng không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Thế nhưng trái với mong muốn, cho đến khi anh phải rời đi, Lâm Tịch vẫn chưa quay lại, cuối cùng anh đành phải đi vì thời gian không cho phép nữa.
Trên đường trở vê, sắc mặt Lục Ly Bạch thối không chịu nổi, ra khỏi đoàn làm phim, xe của anh đã chờ ở cửa.
Tiền Tiến ngồi ở ghế lái phụ, nhìn thấy bộ dạng Lục Ly Bạch, khó hiểu hỏi Tiểu Từ: "Sao vậy, ai chọc cậu ấy vậy?”
Chẳng lẽ không tìm được Lâm Tịch?
Tiểu Từ liếc Lục Ly Bạch, cẩn thận giải thích: "Diệp Hiểu."
Tiên Tiến nghe mà không hiểu ra sao: “Cái gì?"
Chuyện này liên quan gì đến Diệp Hiểu chứ?
Tiểu Từ yên lặng thở dài, kể lại tình hình xảy ra trong phòng nghỉ, càng kể sắc mặt của Lục Ly Bạch càng khó coi, cậu ta sợ đến nỗi không dám nói nhiều thêm.
Tiền Tiến: "..."
Trách không được, Lục Ly Bạch vui vẻ chạy tới, kết quả là Lâm Tịch bị kéo đi mất, không tức giận mới lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận