Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 104:

Chương 104:Chương 104:
Chương 104:
Một lúc lâu sau, ngoại trừ anh trai quay phim ra, trong tay tất cả mọi người đều cầm đồ ăn, tay trái cầm trà sữa, tay phải câm bánh tráng nước, vừa đi vừa ăn, không bận rộn mà còn thong thả đi dạo phố đi bộ ở cổ trấn này.
Lúc này có thể là mùa du lịch thấp điểm, không có quá nhiều khách du lịch đi lại trên đường, cũng không xuất hiện tình huống phải chen chúc.
Đoàn người của Lâm Tịch mặc dù không tính là nhiều, nhưng anh trai quay phim khiêng thiết bị quay phim lớn như vậy trên vai, muốn không gây chú ý cũng rất khó.
Nhưng cũng may dọc đường đi, mọi người đều tò mò nhìn qua, nhưng không có ai nhận ra.
May mà Lục Ly Bạch không theo tới, Lâm Tịch thâm nghĩ, nếu không làm sao có thể có thời khắc nhàn nhã như vậy, với mức độ nổi tiếng trên cả nước của anh, muốn không bị nhận ra cũng quá khó khăn.
Cứ rẽ trái rẽ phải như vậy, Lâm Tịch cũng không quá chú ý, bất tri bất giác đã đi ra khỏi phố ăn vặt, khi cô lấy lại tinh thân, cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Cô mang vẻ mặt mờ mịt đứng ở trên đường, nhìn xung quanh một lượt, cảm giác những toà nhà xung quanh này toà nào cũng giống nhau, hoàn toàn không biết cô vừa mới đi qua con đường nào.
"Chúng ta phải đi đường nào để quay trở vê?" Lâm Tịch quay đầu cầu cứu nhân viên.
Ai ngờ nhân viên công tác lại nói: "Chúng tôi không thể nhắc nhở, cô Lâm, cái này phải dựa vào chính cô để tìm đường.
Lâm Tịch: ˆ... Chết tiệt! Nếu cô biết thì cô còn hỏi bọn họ chắc?
"Đương nhiên, cô cũng có thể nhờ đối tượng ghép đôi của mình giúp đỡ." Nhân viên công tác lại bổ sung một câu.
Lâm Tịch vỗ vỗ cái túi rỗng tuếch: "... Nhưng tôi không mang theo di động."
Không chỉ có một mình cô không mang, Lục Ly Bạch cũng không mang, tất cả khách mời cũng không mang, đây không phải là do tổ tiết mục quy định saol
Cho nên, bọn họ phải liên lạc như thế nào, dựa vào sóng não sao?!
Nhân viên công tác sửng sốt: "Chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho camera bên kia của thây Lục xem sao.
Nhưng nhân viên công tác kia vừa mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đúng lúc đối phương gọi điện thoại tới, vì thế anh ta trực tiếp mở điện thoại di động ra.
"Anh Trương, thây Lục ăn xong chưa?”
Đầu kia điện thoại dường như dừng lại, sau đó truyên đến giọng nói trâm thấp của Lục Ly Bạch: "Là tôi."
Nhân viên công tác giật mình: “Được, thây Lục, thây chờ một chút, tôi đưa di động cho cô Lâm."
Lâm Tịch nhận lấy điện thoại: "Này, hai người ăn cơm xong chưa?”
Lục Ly Bạch trả lời: "Ừ. Bây giờ cô đang ở đâu?"
Lâm Tịch há miệng, không nói gì.
Lục Ly Bạch giống như không chú ý tới sự khác thường của Lâm Tịch, nói thẳng: "Dựa theo bản đồ tổ tiết mục đưa ra, chúng ta hẳn là nên đi về hướng tây bắc, tôi hiện tại đang ở hướng tây bắc, nếu cô ở phố ăn vặt, vậy thì đi theo hướng đông nam.. "Vậy cô quay lại đi, bây giờ tôi đang chờ cô ở cửa nhà hàng, bên này cách điểm cần đến tương đối gần."
Nghe những lời phức tạp về phương hướng này kia, Lâm Tịch cảm thấy đầu óc rối bời, cô hoàn toàn không có khái niệm gì vê những thứ này.
Tuy nhiên, câu cuối cùng thì cô nghe hiểu, bảo cô trở về tìm anh đúng không, nhưng vấn đề là, hiện tại cô căn bản không tìm thấy đường trở vê.
Lâm Tịch thở dài, vô cùng nghiêm túc gọi một tiếng: "Lục Ly Bạch."
Lục Ly Bạch sửng sốt: "Sao vậy?"
Lâm Tịch há miệng, đột nhiên có chút xấu hổ mở miệng: "Cái đó, tôi có thể đã bị lạc rồi."
Lục Ly Bạch: "222"
Thấy phía đối diện chậm chạp không có động tĩnh, Lâm Tịch chỉ có thể khô khan giải thích một câu: "Ý của tôi là, tôi có thể đi lạc, lạc đường." Lần này, phía đối diện lại càng trâm mặc dài hơn!
Lục Ly Bạch dường như cũng không ngờ tới, Lâm Tịch là một người lớn như vậy, chỉ qua một thời gian ngắn lại còn có thể đi lạc, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận