Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 380:

Chương 380:Chương 380:
Chương 380:
“Còn nữa, Đông Đông cũng nói thích cậu con, ba mẹ Đông Đông cũng nói cậu rất tốt."
Lâm Tịch: “...
Bọn họ sắp xếp như vậy mà không hỏi qua ý kiến của hai đương sự là cô và Đỗ Thành Du sao.
Sau khi cúp điện thoại, ba người trong phòng đều trâm mặc, không khí không hiểu sao có chút xấu hổ.
Không, chính xác mà nói, là Lâm Tịch và Đỗ Thành Du xấu hổ, mà Lục Ly Bạch thì toàn bộ quá trình đều đen mặt.
Đỗ Thành Du vẻ mặt áy náy nhìn Lâm Tịch, nói: "Xin lỗi, trẻ con nói chuyện không kiêng dè, cô đừng để ở trong lòng.
Lâm Tịch hơi có chút xấu hổ khoát tay áo, trả lời: "Không sao, trẻ con nói gì chả được." Đỗ Thành Du nhìn Lâm Tịch một cái như có điều suy nghĩ, cũng không nói gì nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người chào tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng, Đỗ Thành Du lên xe, sau đó Lâm Tịch và Lục Ly Bạch cũng lên xe.
Trên đường trở về, Đỗ Thành Du cũng gọi điện thoại cho Nghiêm Thừa Kiệt.
Nghiêm Thừa Kiệt hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì mà tự nhiên gọi cho tôi tối muộn thế?"
Đỗ Thành Du nhéo mi tâm, bất đắc dĩ nói: Anh và Vi Vi chú ý một chút, sau này đừng nói bừa trước mặt trẻ con."
Nghiêm Thừa Kiệt sửng sốt: "Đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Bảo gọi điện thoại cho anh nói gì sao?"
Đỗ Thành Du có chút ngoài ý muốn: "Anh không biết à?"
"Không biết, hôm nay Tiểu Vi đưa Tiểu Bảo vê nhà mẹ đẻ, bây giờ tôi ở nhà một mình trông nhà đây. Nghiêm Thừa Kiệt nói.
Đỗ Thành Du thở dài, kể lại sự việc một cách đơn giản.
Nghiêm Thừa Kiệt lúc này mới giật mình, nói: "Hóa ra là lần trước từ khu nghỉ dưỡng về, Vi Vi đã nói vài lần là muốn ghép đôi anh với Lâm Tịch, không ngờ lại để Tiểu Bảo nghe thấy."
"Tuy rằng tôi là người đại diện của hai người, nhưng tôi cũng không phản đối nghệ sĩ yêu đương, chỉ cân không làm lỡ công việc là được. Nghiêm Thừa Kiệt nói.
Đỗ Thành Du dừng một chút, nói: "Hai người đừng tác hợp lung tung, cô ấy không có ý gì với tôi."
Nghiêm Thừa Kiệt chậc' một tiếng, tự nhiên nghe ra ý của Đỗ Thành Du: "Vậy anh có ý gì với cô ấy không?"
Đỗ Thành Du nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì. Nghiêm Thừa Kiệt nói: Anh đúng là làm cái gì cũng do dự, thích thì cứ theo đuổi đi, lý lẽ đơn giản vậy mà không hiểu sao, bảo sao Vi Vi luôn lo anh cô đơn cả đời."
Đỗ Thành Du khẽ nhếch khóe miệng, không phản bác Nghiêm Thừa Kiệt.
Nhưng trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng, không phải anh ta không đuổi theo, mà là biết đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Thực ra, từ sau khi trở vê từ khu nghỉ dưỡng, anh và Lâm Tịch thỉnh thoảng có liên lạc, anh cảm nhận rõ ràng rằng cô chỉ coi anh là một người bạn bình thường.
Trong mắt Đỗ Thành Du, Lâm Tịch là người có cảm giác biên giới xã giao rất mạnh.
Cô kiểm soát tốt khoảng cách trong quá trình giao tiếp với người khác, trông có vẻ dễ gân nhưng thực ra ranh giới rất rõ ràng.
Chẳng qua là Đỗ Thành Du nghĩ lại cách hai người Lâm Tịch và Lục Ly Bạch ở chung với nhau đêm nay, anh ta suy nghĩ một lát, có lẽ anh ta đại khái biết chút gì đó.
Sau khi thời tiết dân nóng lên, đoàn làm phim cũng tiến vào hồi kết.
Thời tiết nóng lên, Lâm Tịch nên lười biếng thấy rõ, đặc biệt là sau khi Diệp Hiểu hoàn thành cảnh quay, mỗi ngày cô chỉ quay xong là lại rúc vào phòng nghỉ.
Tuy nhiên, từ khi Diệp Hiểu hoàn thành cảnh quay, tâm trạng của Lục Ly Bạch tốt lên thấy rõ, dùng lời của Tiểu Từ mà nói, không ai cướp lực chú ý của Lâm Tịch với anh cho nên tâm tình không tốt mới là lạ.
Cuối cùng, vào giữa tháng Sáu, đoàn phim đã quay đến cảnh cuối cùng, hoàn tất mọi cảnh quay của bộ phim.
Người ta thường nói rằng mối tình thời Dân quốc mười phần thì chín phần bi kịch, và cũng không ngoại lệ, kết cục cuối cùng là nam chính Úc Khinh Hàn chết trận, nữ chính Kiều Uyển Uyển chịu đựng đau đớn mất đi người yêu, nhưng vẫn kiên trì kháng chiến một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận