Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 521:

Chương 521:Chương 521:
Chương 521:
Trong mắt anh tràn đầy dục vọng, mang theo vài phân mê hoặc, khiến người khác rung động.
Lâm Tịch sắc mặt ửng đỏ, khoảng vài giây sau mới nhẹ gật đầu, hai tay ôm lấy cổ của anh.
"Tắt đèn trước đã."
Lục Ly Bạch cười nhẹ nói: Được.
Một tiếng "tách" vang lên, ánh sáng biến mất, và ánh trăng yếu ớt một lần nữa len lỏi vào màn đêm.
Trong không gian chật hẹp, tất cả các giác quan của hai người đều bị đối phương kích động, sự cọ xát và quấn quýt.
Rất nhanh, tiếng thở dốc gấp gáp hòa vào nhau, lan tỏa trong không khí, tạo nên một khung cảnh mờ ảo kiều diễm,
Không biết qua bao lâu, mây tan mưa tạnh.
Lục Ly Bạch cúi đầu, hôn lên trán Lâm Tịch, giọng khàn khàn nói: "Bảo bối, anh yêu em."
Nửa đêm, toàn thân Lâm Tịch bủn rủn vô lực rúc vào trong lòng Lục Ly Bạch.
So với sự mệt mỏi của cơ thể, đầu óc của cô lúc này lại rất tỉnh táo.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình vừa rồi không đủ kiên nhẫn, không cưỡng lại được sự cám dỗ, cô không khỏi bực mình.
Ít nhất cũng phải chống cự một chút chứ, sao Lục Ly Bạch vừa gợi một chút, cô đã vui vẻ đồng ý ngay.
Thật là không có chí khít
Nghĩ tới đây, ô tức giận nhéo một cái vào chỗ thịt mềm ở eo của Lục Ly Bạch.
"ÁI" Lục Ly Bạch rên lên một tiếng. Anh nắm lấy tay cô đang nghịch ngợm, thuận thế kéo người vào lòng: "Vừa rồi không phải em còn kêu mệt sao, sao giờ lại có tinh thần rồi?"
Lâm Tịch 'hừ một tiếng, mạnh miệng nói: "Em vốn có tinh thần."
Lục Ly Bạch cười nói: "Được, nếu em có tỉnh thân, vậy... chúng ta tiếp tục nhé?"
Lâm Tịch vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm vào ngực anh mấy cái: "Lục Ly Bạch, anh có thể kiềm chế một chút không?”
Vừa rồi anh lăn qua lăn lại còn chưa đủ sao, tiếp tục cái quỷ gì chứ.
Lục Ly Bạch cười nhẹ ra tiếng, nắm tay cô đặt vào chỗ nào đó: "Hình như không thể rồi."
Lâm Tịch: ”...
Nhưng cô còn chưa kịp phản đối, Lục Ly Bạch đã một lần nữa đè lên cô. Anh khóa chặt môi cô. ...
Sáng sớm hôm sau, Lục Ly Bạch bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Anh mở mắt ra, thấy người trong lòng nhíu mày, tưởng cô sẽ tỉnh dậy.
Nhưng ai ngờ Lâm Tịch chỉ trở mình, trong miệng lâm bâm câu 'Thật ồn àơ, sau đó lại dùng chăn che đầu, tiếp tục ngủ.
Lục Ly Bạch bày ra vẻ mặt cưng chiêu nhìn người đang co mình lại, anh đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài là Nghiêm Thành Kiệt, liên mở cửa ra.
"Anh Nghiêm, chào buổi sáng." Lục Ly Bạch chủ động chào hỏi.
Nghiêm Thừa Kiệt nhìn thấy người mở cửa là Lục Ly Bạch, rõ ràng hơi sửng sốt, theo bản năng thốt ra: "Sao lại là cậu, Lâm Tịch đâu?” Lục Ly Bạch rất bình tĩnh trả lời: "Cô ấy còn đang ngủ, tôi ở lại đây tối qua."
Nghiêm Thừa Kiệt cũng là người từng trải, nhìn thấy vết dâu tây trên cổ Lục Ly Bạch thì lập tức hiểu ra.
Anh ấy cũng không có gì ngạc nhiên, đều là người lớn, cảnh tượng nào mà chưa từng thấy chứ.
Tuy nhiên, Nghiêm Thành Kiệt vẫn giải thích một chút về việc mình đột ngột ghé thăm vào sáng sớm.
"Hôm qua tôi đã nói với Lâm Tịch, hôm nay sẽ tới tìm em ấy, vừa mới gửi tin nhắn cho em ấy mà em ấy vẫn không trả lời tôi, cho nên tôi liên trực tiếp lên đây."
Lục Ly Bạch trả lời: "Chắc điện thoại để chế độ im lặng, chúng tôi không nghe thấy."
Nghiêm Thừa Kiệt gật đầu, cũng không quá để ý.
"Anh Nghiêm, chuyện của anh có gấp không, nếu như không gấp, có thể nói với tôi trước, chờ khi nào cô ấy tỉnh ngủ thì tôi sẽ truyên đạt cho cô ấy sau." Lục Ly Bạch nói.
Nghiêm Thừa Kiệt khẽ "Ừ" một tiếng, lập tức đưa túi giấy trong tay qua: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, đây là mấy kịch bản tôi đã nói với cô ấy trước, khi cô ấy thức dậy, bảo cô ấy chọn kỹ, rôi nhắn lại cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận