Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 250:

Chương 250:Chương 250:
Chương 250:
Bộ phim này xem như bước đầu tiên Lâm Tịch chính thức bước vào hàng ngũ diễn viên, dùng lời của Nghiêm Thừa Kiệt mà nói, không mong cô bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng phương diện diễn xuất cũng không thể trì hoãn quá lâu, dù sao, sau này cô vẫn phải tiếp tục đi trên con đường diễn viên này.
Cho nên, mỗi ngày, giáo viên dạy biểu diễn của Lâm Tịch ngoại trừ giảng dạy biểu diễn cơ bản, còn cố ý dành ra một phần thời gian để đối với diễn các cảnh trong cùng cô, cũng giúp cô sắp xếp lời thoại.
Hơn nữa, mỗi ngày ngoại trừ đi học biểu diễn, Nghiêm Thừa Kiệt cách một ngày còn sắp xếp cho cô các khóa học như hình thể, cưỡi ngựa, những thứ này cũng đều là kỹ năng cân thiết trong phim.
Đối với việc này Lâm Tịch cũng không có ý kiến gì, mặc dù cô có cá muối một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là dưới tình huống không gây trở ngại cho người khác, chính cô muốn cá muối thế nào cũng không sao, nhưng việc quay phim này hiển nhiên không chấp nhận được chuyện bị cô phá rối.
Cũng không thể vì một mình cô mà làm chậm trễ tiến độ của cả đoàn làm phim và công việc của các diễn viên khác.
Trong mắt Lâm Tịch, nếu đã lựa chọn tiếp nhận công việc này, vậy cô sẽ cố gắng hết sức để làm, không liên quan đến thích hay không, cũng không liên quan đến chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, cô chỉ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình mà thôi.
Vì thế dưới sự sắp xếp hành trình bận rộn, mới hơn một tuần, Lâm Tịch cảm giác đã gây đi một vòng nhanh chóng, lúc vê nhà ăn cơm vào cuối tuần, khiến cha mẹ Lâm đau lòng không chịu nổi. Ngay cả Đông Đông cũng nhìn ra, lúc ăn cơm liên tục gắp thức ăn cho cô: "Chị, chị ăn nhiều thịt một chút, chị béo một chút cũng đẹp, không cần giảm béo.
Lâm Tịch vừa nghe nói như thế thì cảm thấy vui vẻ, thằng bé này miệng cũng thật ngọt.
Cô nhịn không được nhéo nhéo mặt thăng bé, cười nói: "Ui chao, Đông Đông còn biết giảm béo nữa cơ, ai nói cho em biết thế?"
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời: "Tiểu Béo nói, nó nói chị nó mỗi ngày đều ở nhà kêu la muốn giảm béo, nói gây xuống sẽ trở nên đẹp mắt."
"Nhưng mà, chị à, chị đã rất đẹp rồi." Cậu bé nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành nói: "Thật sự không cần giảm béo, Đông Đông biết, cảm giác đói bụng rất khó chịu.'
Lâm Tịch thật sự càng ngày càng thích cậu bé vừa nhu thuận lại đáng yêu này: “Ai nha, Đông Đông nhà chúng ta sau khi lớn lên nhất định là một chàng trai nhỏ ấm áp, yên tâm đi, chị gái sẽ không đói bụng đâu."
Gần đây cô quả thật cố ý khống chế khẩu phần ăn, chủ yếu là do Nghiêm Thừa Kiệt nói rằng cô phải gây một chút mặc cổ trang mới có cảm giác tiên khí bông bênh, nhưng cũng không nên ăn kiêng quá độ, chỉ là ăn uống thanh đạm hơn, buổi tối cũng giảm bớt lượng thức ăn một chút.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Tịch, quan tâm nói: "Tịch Tịch, gân đây công việc của con có bận quá không, đừng để mình mệt mỏi quá, tiền kiếm không hết, thân thể là quan trọng nhất."
Cha Lâm cũng gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng cảm thấy mình còn trẻ đã quá liêu mạng, chuyện trong nhà con cũng không cần lo lắng, chờ thân thể cha khôi phục một chút, tiệm thịt kho có thể khai trương lần nữa, thịt kho nhà chúng ta có mùi vị ngon, làm ăn buôn bán vẫn luôn không tệ.
"Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày mẹ đi mua thức ăn đều có thể gặp được rất nhiều khách hàng cũ, hỏi tiệm thịt kho nhà chúng ta khi nào mới mở lại, bọn họ đều đã nhớ hương vị thịt kho nhà mình rồi." Mẹ Lâm cười ha hả nói tiếp.
Nhà họ Lâm vốn mở một cửa hàng thịt kho, bởi vì bệnh của cha Lâm cho nên mới tạm thời đóng cửa, Lâm Tịch thấy ý tứ của cha Lâm và mẹ Lâm hẳn là muốn mở cửa buôn bán lần nữa.
"Cha, thân thể của cha còn chưa tĩnh dưỡng tốt, nếu không chờ thêm một chút rồi hãng mở lại." Lâm Tịch lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận