Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 230:

Chương 230:Chương 230:
Chương 230:
Lâm Tịch nghĩ cũng đúng, nói như thế nào cũng đã ký hợp đồng cầm tiền của người ta, như vậy là không tốt lắm, cho dù cô thua cũng không thể nào từ bỏ ngay từ đầu mà.
Sau khi đi từ trong ngõ nhỏ ra, Lâm Tịch liếc mắt nhìn bản đồ, trong miệng lẩm bẩm câu "Mặt phía Tây", sau đó đứng ở ngã tư chần chừ một chút, thành công đi về phía Đông.
Ở bên này, tổ đạo diễn không nhịn được cười, bọn họ gần như có thể nghĩ đến phản ứng của khán giả khi phát sóng.
Nhưng tất cả những gì xảy ra tiếp theo đã vượt xa dự đoán của tổ đạo diễn.
Chỉ thấy Lâm Tịch liên tục rế sai ở mỗi một ngã tư, cứ như vậy những khách mời khác hoặc là hội hợp với nhau, hoặc là đã sớm qua cửa thứ nhất cửa thứ hai, chỉ còn lại Lâm Tịch bị mù đường nặng, vòng vo nửa giờ, cô còn đi lòng vòng qua lại ở bên ngoài biên giới.
Mọi người trong tổ đạo diễn lần này không cười nổi, khá lắm, Lâm Tịch sẽ không định toàn bộ quá trình ghi hình đều quay ở bên ngoài thành chứ.
Phó đạo diễn bên cạnh càng không nhịn được mà cảm khái: "Tuy rằng mỗi lân Lâm Tịch đều đi sai đường, nhưng đều thành công tránh được một đám người mặc áo đen thân bí, vận khí này cũng không khỏi quá tốt rồi."
Tất cả mọi người trong tổ đạo diễn nhịn không được cũng gật đầu theo, còn không phải sao, nhìn xem các khách mời khác, người nào không phải đều bị đám người áo đen truy đuổi đầu đầy mồ hôi, chỉ có Lâm Tịch hiện tại dường như không có việc gì làm, tương đối nhàn nhã.
Tuy nhiên, bên phía Lâm Tịch lại không có nhàn nhã như mọi người nghĩ, tuy rằng thân thể cô không có chịu tội gì, nhưng đầu óc hiện tại đã bắt đầu ong ong ong rồi.
Cái bản đồ chết tiệt này, cô hoàn toàn không hiểu, con đường chết tiệt này, hoàn toàn không đi ra được.
Sau khi đi một vòng lớn, Lâm Tịch hiện tại đã hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, cô thở dài, ngửa đầu nhìn trời, thật sự là càng cố gắng càng bế tắc.
Bỏ đi, cô không xem nữa, cứ như vậy dựa vào cảm giác mà ởđi thôi, đi tới đâu tính tới đó.
Cứ như vậy, chỉ sau nửa giờ tính từ lúc chương trình vừa mới bắt đầu, Lâm Tịch lựa chọn đi theo con đường mịt mù của mình.
Chẳng qua, điều này thật sự không thể trách cô, cô cũng rất muốn xứng đáng với thù lao của tổ tiết mục, nhưng thực lực quả thật không cho phép.
Lâm Tịch cứ như vậy rẽ trái rế phải, không biết đi bao lâu, cũng không biết đi tới nơi nào, sau đó, kỳ tích vậy mà đã xảy ra, cô gặp được Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân cách đó không xa.
Lúc này, hai người đang đứng cùng một NPC đeo mặt nạ hồ ly vừa nói vừa khoa tay múa chân cái gì đó.
Sau khi nhìn thấy Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân, Lâm Tịch quả thực giống như gặp được người thân, không cần phải như cô hồn dã quỷ mò mẫm đi vòng quanh, lại càng không phải cầm một tấm bản đồ rách nát căn bản xem không hiểu để tìm đường.
Lâm Tịch chậm rãi đi về hướng hai người bọn họ, rất nhanh Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân cũng nhìn thấy cô, hai người xoay người chạy về phía cô.
Ba người đầu tiên hàn huyên một hồi, sau đó, thành công đạt thành hiệp nghị liên minh.
Lâm Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Hai người đây là đang qua cửa ải thứ nhất sao?"
Cô liếc nhìn bản đồ, tuy rằng không biết tại sao lại có thể đi tới nơi này, nhưng đây chính là cửa ải thứ nhất vừa rồi cô muốn tìm.
Hứa Phong sửng sốt trả lời: "Không phải, cửa thứ nhất ở phía trước, đây là cửa thứ hai."
Lâm Tịch có chút ngây ngốc: "Nhưng cửa ải thứ nhất tôi còn chưa qua mà, làm sao lại đi tới cửa thứ hai rồi?"
Mà lúc này ở bên ngoài, vẻ mặt của tổ đạo diễn so với cô còn hoang mang hơn, vừa mới chỉ không chú ý tới Lâm Tịch một chút, tại sao cô lại có thể đi tới bên này?
Anh quay phim im lặng trả lời: "Cô ấy không đi đường lớn, đi vào một đường nhỏ, sau đó không biết làm sao lại vòng tới nơi này.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận