Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 433:

Chương 433:Chương 433:
Chương 433:
Vu Diệu Hân nhìn Lâm Tịch với ánh mắt sâu xa, sau một lúc, lẩm bẩm nói: "Sao có thể không liên quan được chứ, cô có biết vì sự tôn tại của cô, làm cho tôi trở nên tồi tệ thế nào không?”
Nghe nói như thế, hai hàng lông mày Lâm Tịch nhíu chặt, nếu không phải tự chủ của cô còn tốt, có lẽ đã không kiêm chế nổi mà buông lời chửi thề rồi.
Thật sự là người ngồi trong nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống, chuyện này cũng có thể đổ lỗi cho cô?
"Vu Diệu Hân, cô rốt cuộc muốn nói gì với tôi?" Lâm Tịch hỏi.
"Nếu cô tiếp tục nói những lời vô nghĩa này, xin lỗi, tôi không tiếp chuyện.
Vu Diệu Hân mấp máy môi, nhưng không nói được gì.
Sau một lúc, cô ta hít sâu một hơi, nói khẽ: "Lâm Tịch, cô biết không, thật ra chúng ta rất giống nhau, thật sự rất giống."
Lâm Tịch không hiểu sao cô ấy lại lôi ra điều này, cô không thấy có gì giống nhau.
Vu Diệu Hân dường như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, cười nhẹ, tiếp tục nói: "Năm xưa tôi cũng giống như cô, bị Chu Văn Thái liếc mắt một cái liền coi trọng, khi đó tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi mới vào nghề, căn bản tôi không thể từ chối ông ta."
Lâm Tịch cười nhạo một tiếng, nói: "Nhưng đó chẳng phải là lựa chọn của cô lúc đó sao, vậy bây giờ cô đang tự trách gì?"
Ánh mắt Vu Diệu Hân bỗng dưng biến đổi, kích động nói: "Cô hiểu gì chứ, lúc đó tôi bị ép buộc, tôi không may mắn như cô, không có ai giúp tôi, tôi không sai. Lâm Tịch thật sự bị cô ta làm phiền, hai người vốn không có gì giao thoa, tối muộn lại đứng đây nói những chuyện này có ý nghĩa gì chứ.
"Vu Diệu Hân, tôi không biết cô kéo tôi lại nói những điều này để chứng minh điều gì, thật lòng mà nói, cô có sai hay không không phải tôi phán xét, cũng không cần nói cho tôi biết, điều đó không liên quan đến tôi, nếu cô nhất định muốn xem tôi là kẻ thù, tôi cũng không làm gì được.
Vu Diệu Hân dừng lại, dường như đã tỉnh ngộ,"Tôi không xem cô là kẻ thù..."
Lâm Tịch giơ tay ngăn lời cô ta lại, tiếp tục nói: "Có hay không cũng không quan trọng, tôi nghĩ sau này chúng ta cũng không có gì liên quan nữa.”
Tuy nhiên, cuối cùng tôi muốn nói một câu, khi từ chối Chu Văn Thái, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng tồi tệ nhất là rời khỏi làng giải trí!" Theo hiểu biết trước đây của cô về Chu Văn Thái, người này tuy rằng ngang ngược bá đạo, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nhưng một điểm thú vị nhất của ông ta là nếu người ông ta coi trọng từ chối ông ta thì ông ta cũng chỉ là sẽ làm cho đối phương lăn lộn không nổi trong giới, cũng không có uy hiếp khác.
Vì vậy, Lâm Tịch không phải người đầu tiên từ chối Chu Văn Thái, chỉ có điêu những người khác không còn ở trong làng giải trí nữa mà thôi.
Ngược lại, nếu đi theo Chu Văn Thái, ý vị như thế nào cũng không cần nói nhiêu nữa.
Vu Diệu Hân khiếp sợ nhìn Lâm Tịch, từ trong mắt cô, cô ta đã đọc hiểu tất cả những ý đằng sau lời nói của Lâm Tịch.
Đúng vậy, trong lòng cô ta rõ ràng hơn ai hết, lúc trước cũng không phải hoàn toàn cùng đường, nói cho cùng cũng chỉ là lựa chọn của chính cô ta mà thôi.
Lúc đó, là cô ta cúi đầu trước danh lợi, trước dục vọng, dùng bản thân để đổi lấy vị trí hiện tại trong làng giải trí.
Vu Diệu Hân cười khổ, cô ta cũng không biết mình ngăn cản Lâm Tịch là xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là muốn tự thuyết phục mình.
Những năm này cô ta một mực tự mình tẩy não, liên tục nói rằng lựa chọn lúc đó là bất đắc dĩ, đổi lại bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy, nhưng sự xuất hiện của Lâm Tịch đã xé toạc tấm màn che cuối cùng của cô ta.
Cho nên, cô ta mới vội vàng như muốn chứng minh cái gì đó, nhưng kết quả lại là cái gì cũng không chứng minh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận