Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 111:

Chương 111:Chương 111:
Chương 111:
Tôn Manh nghĩ, lần này nếu có thể nhân cơ hội lừa gạt chút tiên tiêu vặt từ chỗ Lâm Tịch, vậy thì càng tốt.
Lâm Tịch nhàn nhạt liếc cô ta một cái, đột nhiên có chút muốn cười, diễn xuất vụng về này của Tôn Manh và ý đồ trắng trợn như vậy, nguyên thân rốt cuộc ngu xuẩn cỡ nào mới không phát hiện được.
"Tôi không thích cái túi này. Lâm Tịch đột nhiên nói.
Tôn Manh “A' một tiếng, dường như hoàn toàn không ngờ Lâm Tịch lại nói không thích.
Lâm Tịch chỉ chỉ cái túi lúc nấy Tôn Manh mang theo, cô ta tiện tay đặt ở trên bàn: "Em thích cái này, nếu không chúng ta đổi đi?"
Tôn Manh sửng sốt, nhìn theo ngón tay Lâm Tịch thì thấy chiếc túi xách của mình.
Cái túi này của cô ta là đồ thật, tại sao phải đổi với chiếc túi hàng giả kia của Lâm Tịch?!
"Sao có thể!" Tôn Manh ý thức được phản ứng của mình có chút kích động, vội vàng giải thích: "Cái kia, ý chị là cái túi này chị dùng đã lâu, chắc chắn không thể so sánh với cái mới này."
Ngón tay Lâm Tịch nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, thản nhiên nói: "Không sao, tôi không ngại.
Tôn Manh: 'Vậy, vậy cũng không được, cái túi này chị dùng quen rồi, chị...
Lâm Tịch nhíu mày, không nói gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn Tôn Manh.
Ánh mắt Tôn Manh né tránh, cũng không dám xách túi nữa, chỉ sợ Lâm Tịch níu lấy không buông, đến lúc đó sống chết muốn cái túi thật này của cô ta, vậy cô ta cho cũng không phải, không cho cũng không phải, như vậy mới thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tôn Manh quyết đoán nói sang chuyện khác, quyết định đi thẳng vào chủ đề.
"Tịch Tịch, ông chủ Lý lân trước mẹ chị giới thiệu cho em, em cảm thấy thế nào, chờ lần này em quay xong chương trình trở về, có muốn gặp thử không?"
Lâm Tịch cười lạnh một tiếng: "Một lão già hói đầu còn già hơn cả ba của chị, chị nói xem nên nghĩ thế nào?”
Tôn Manh nghẹn họng: "Chị cảm thấy không sao, dù sao ông chủ Lý kia có tiên, sau khi em gả cho ông ấy, chắc chắn không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, có thể trải qua cuộc sống của một bà chủ giàu có."
"Hả?" Lâm Tịch nhìn Tôn Manh chằm chằm, mặt lộ vẻ châm chọc: "Nếu chị cảm thấy ông chủ Lý tốt như vậy, vậy tự chị gả cho ông ta đi." Tôn Manh biến sắc, cô ta gả cho lão già họ Lý kia, cô ta điên rôi sao?!
"Chị, chị có bạn trai rồi." Tôn Manh có chút chột dạ nói.
Lâm Tịch nhún nhún vai, nói: "Thật đáng tiếc, đây chính là rể hiền mà mẹ chị hao hết tâm tư chọn lựa mà."
Tôn Manh hít sâu một hơi, cô ta không ngốc, lúc này cũng ý thức được Lâm Tịch chính là cố ý muốn cãi nhau với cô ta.
"Tịch Tịch, có phải em cảm thấy gần đây mình có chút danh tiếng cho nên không để ai vào mắt sao?" Đáy mắt Tôn Manh lộ ra một tia khinh miệt, giọng điệu hơi gay gắt.
"Đừng trách người làm chị gái như chị không khuyên nhủ em, em thật sự cho rằng giới giải trí dễ lăn lộn như vậy sao, cũng đừng trách chị nói chuyện khó nghe, cái này giới hôm nay nổi tiếng, ngày mai đã không còn ai biết đến này còn ít sao, không có người nâng đỡ em, em căn bản không thể nào tiến xa được, cho nên, vẫn là đừng si tâm vọng tưởng thì tốt hơn."
"Em không thích ông chủ Lý cũng không sao, bảo ba mẹ chị giới thiệu những người khác cho em, bọn họ cũng là vì tốt cho em mà thôi, có nổi tiếng hay không cũng vô dụng, còn không bằng sớm tìm một người đàn ông có tiên để gả đi."
Lâm Tịch cười nhạo: "Tôn Manh, về khuyên ba mẹ chị bớt lo chuyện bao đồng đi, chuyện của tôi không cần họ quan tâm.
Tôn Manh thấy mình nói nhiều như vậy nhưng Lâm Tịch vẫn dâu muối không ăn, nhất thời sự kiên nhẫn cạn kiệt, không kiên nhẫn hỏi: "Lâm Tịch, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Lâm Tịch trả lời: "Cái tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần sau này các người đừng làm phiên tôi là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận