Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 469:

Chương 469:Chương 469:
Chương 469:
Quá xảo trái
*
Lâm Tịch lân này xin nghỉ hai ngày, cô cũng không vội về, lại ở đây với Lục Ly Bạch thêm một ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lâm Tịch đã dậy.
Hôm nay còn phải chạy về, buổi chiều đoàn làm phim còn sắp xếp cảnh quay cho cô.
Khi cô rửa mặt thu dọn xong rồi đi ra từ phòng vệ sinh, Lục Ly Bạch cũng đã đứng lên, đang giúp nàng thu dọn đồ đạc.
"Không cần đâu, lát nữa em tự thu dọn cũng được, kịp mà.' Lâm Tịch nói.
Lục Ly Bạch tay vẫn không ngừng: "Không sao, sắp xong rồi, đồ em cũng không nhiều lắm” Thấy anh kiên trì, Lâm Tịch cũng chỉ có thể để mặc anh.
Tuy nhiên, nhìn bóng dáng Lục Ly Bạch bận rộn trong phòng, cô cảm thấy rất an tâm.
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Ly Bạch kéo tay Lâm Tịch, lưu luyến nói: "Anh vẫn muốn đưa em về đoàn phim."
Lâm Tịch có chút bất đắc dĩ: "Đừng phiên phức nữa, tối nay anh còn có hoạt động, đi vê một chuyến là hết một ngày rồi."
Vừa trấn an Lục Ly Bạch xong, Tiếu Tiếu và Lý Huy liền tới đón cô.
Lâm Tịch từ khách sạn ra ngoài, xe đã đợi dưới lâu, ba người lên xe, tài xế khởi động xe, hướng vê phía đoàn phim.
Lúc đến đoàn làm phim đã là giữa trưa.
Lâm Tịch cũng không về khách sạn, trực tiếp đi đến phim trường. Trên đường đi, Lâm Tịch vừa vặn đụng phải người quản lý trường quay của đoàn phim.
Nhân viên sân khấu nhìn thấy Lâm Tịch, rất nhiệt tình chào hỏi: "Cô Lâm, cô đến rồi à."
Lâm Tịch cười trả lời "Đúng vậy, quản lý, còn nhiều hộp cơm không, chúng tôi tới hơi gấp, còn chưa ăn cơm trưa.
Nhân viên quản lý trường quay cười ha hả trả lời: "Có, mỗi ngày chúng tôi đều chuẩn bị dư ra một chút, sợ không đủ, hôm nay vừa hay còn mấy phần, lát nữa tôi bảo người mang qua cho cô."
Lâm Tịch vội nói: "Không cần không cần, lát nữa tôi bảo trợ lý đi lấy là được."
Cô cũng không gấp gáp đi vào phòng nghỉ, mà chuẩn bị đến chỗ đạo diễn chào hỏi trước, trên ý nghĩa nào đó coi như là nghỉ phép đi, để đạo diễn biết cô đã trở lại, cảnh quay buổi chiều cũng có thể sắp xếp như bình thường.
Lúc này đúng là giờ ăn trưa, trên đường, Lâm Tịch gặp nhiêu nhân viên trong đoàn phim, còn có không ít diễn viên khác.
Vì cô trong đoàn phim không có kiểu cách gì, quan hệ rất tốt, mọi người đều vui vẻ chào hỏi cô.
Lúc Lâm Tịch đi tới chỗ đạo diễn, vừa lúc bọn họ vừa quay xong một cảnh, tất cả mọi người đều không rời đi, †ụ tập cùng một chỗ vừa ăn cơm vừa tán gấu.
Thấy Lâm Tịch đi tới, Trình Giản lập tức đứng lên, nói: "Ôi chao, Lâm Tịch, cô rốt cục đã trở lại, đạo diễn Lý vừa rồi còn đang nhắc tới cô đấy."
Lâm Tịch cười trả lời: "Vậy sao, tôi đã nói dọc theo đường đi sao mà mí mắt tôi giật giật mãi.
Mấy diễn viên kỳ cựu bên cạnh cũng cùng trêu chọc Lâm Tịch, mọi người cười vui vẻ, không khí vô cùng thoải mái.
Lâm Tịch trò chuyện với đạo diễn Lý một lát rồi rời đi, cô còn phải trang điểm, làm tạo hình, không thể để lỡ buổi quay phim vào chiều nay.
Mạnh Vân Nhân ở một bên nhìn chằm chằm Lâm Tịch rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia phẫn hận.
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Tịch rất được hoan nghênh ở đoàn làm phim, trong lòng cô ta giống như là dao cắt, dựa vào cái gì chứt
Một lúc lâu sau, Mạnh Vân Nhân né tránh tâm mắt của mọi người, đi tới một góc chết của đoàn làm phim, sau đó, lấy điện thoại di động ra bấm một cú điện thoại. Vũ Bưu, người anh tìm thế nào rồi..."
Lần này sau khi trở lại đoàn làm phim, Lâm Tịch cũng nhạy bén nhận ra Mạnh Vân Nhân có chỗ không thích hợp.
Không vì cái khác, chỉ vì cô ta quá mức bình tính, chuyện này ngược lại càng làm cho Lâm Tịch cảm thấy bất an, dù sao với tính tình của Mạnh Vân Nhân, một khi trong lòng cảm thấy có oán hận đối với người nào đó, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận