Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 370:

Chương 370:Chương 370:
Chương 370:
Quan trọng đến mức làm cho anh thời thời khắc khắc đều không nỡ buông xuống.
Lâm Tịch "à" một tiếng, chờ đã, lời này từ miệng Lục Ly Bạch nghe sao lại lạ vậy.
Cô nghi ngờ nhìn Lục Ly Bạch: “Anh nói vậy... không phải đang ám chỉ tôi mập đấy chứ?"
Lục Ly Bạch: .....
Khi hai người đang nhìn nhau, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Diệp Hiểu.
"Lâm Tịch, cô có ở đó không?”
Lâm Tịch sửng sốt, chỉ chỉ bên ngoài nói: "Tôi đi ra ngoài xem trước?”
Lục Ly Bạch khẽ gật đầu: "Được."
Lâm Tịch mở cửa, vừa đúng lúc thấy Diệp Hiểu đang gõ cửa phòng mình: "Tôi ở đây."
Diệp Hiểu quay phắt lại, mặt như thấy ma: "Trời ơi, Lâm Tịch, sao cô lại ở phòng của Lục Ly Bạch, chuyện gì vậy?!"
Lâm Tịch thấy cô ấy hiểu lâm, vội vàng giải thích: "Cô đừng nghĩ lung tung, tôi tìm Lục Ly Bạch cùng đến đoàn làm phim.”
Diệp Hiểu vỗ ngực, mặt mày hoảng hốt: 'Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng hai người đã lén lút với nhau."
Lâm Tịch: ˆ...
Lén lút?!
Đây là kiểu mô tả gì vậy.
"Đừng nói nhảm, sáng sớm cô tới gõ cửa phòng tôi làm gì, sáng nay không phải cô không có cảnh diễn sao?"
Nghe nói như thế, Diệp Hiểu trừng mắt nhìn Lâm Tịch: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói như vậy hả, rốt cuộc có coi tôi là bạn hay không, sinh nhật cũng không nói trước cho tôi biết, nếu không phải rạng sáng hôm qua lúc lướt sóng trên mạng nhìn thấy weibo của Lục Ly Bạch tôi còn không biết."
Dứt lời, cô ấy đưa túi xách trong tay tới trước mặt Lâm Tịch: "Cho cô đấy, quà sinh nhật.
Lâm Tịch sửng sốt, nhìn túi quà trước mặt đột nhiên có chút phản ứng căng thẳng, vừa rồi Lục Ly Bạch cũng nhẹ nhàng đưa cô một hộp quà trị giá tám con số như vậy.
"Diệp Hiểu, cô tặng tôi cái gì?" Lâm Tịch cẩn thận hỏi.
Diệp Hiểu cau mày: "Lâm Tịch, phản ứng của cô là sao, tôi cũng đâu thể tặng cô quả bom được chứ."
Dứt lời, cô ấy trực tiếp lấy đồ trong túi xách ra, thì ra là một cái túi, Lâm Tịch theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, khi cô nhìn kỹ chiếc túi đó, vẫn cảm thấy mình vui mừng quá sớm.
Lâm Tịch mặc dù không nhạy cảm với túi xách hàng hiệu lắm, nhưng tình cờ khi Diệp Hiểu mua chiếc túi này, cô lại có mặt.
Đây là mẫu mới nhất của một nhà nào đó, giá cả hơn mười vạn.
Lâm Tịch hỏi: "Đây không phải chiếc túi cô vừa mới mua sao?”
Diệp Hiểu trả lời: "Đúng vậy, cô cũng đừng ghét bỏ, túi này là ngày hôm qua tôi vừa nhận được, túi mới, tôi chưa dùng lần nào, đúng lúc cậu cũng nói đẹp, tặng cô làm quà sinh nhật."
Lâm Tịch: ˆ...
Một chiếc túi trị giá sáu con số, cô dám chê saol
Diệp Hiểu cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đưa quà cho cô: "Để tặng cô quà sinh nhật, sáng nay tôi không có cảnh quay, còn đặc biệt đặt báo thức dậy sớm, giờ này buồn ngủ chết tôi rồi."
Nói xong, cô ấy còn đúng lúc ngáp một cái.
Lâm Tịch chân chờ một chút, cũng không từ chối nữa, dù sao đây cũng là lòng thành của Diệp Hiểu.
Tất nhiên, chủ yếu là giữa bạn bè có qua có lại, quà sáu con số sau này cô cũng có thể trả được.
"Cô gấp gáp như vậy làm gì, thời gian một ngày, buổi tối đưa cho tôi cũng không muộn mà.' Lâm Tịch khó hiểu nói.
Diệp Hiểu lại không cho là đúng: "Vậy không được, tôi phải là người đầu tiên tặng quà cho cô.'
"Đúng rồi, Lục Ly tặng quà cho cô chưa?" Diệp Hiểu bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch dừng một chút: “Cũng... Xem như tặng rồi đi." Dù cô không nhận, nhưng đúng là anh đã tặng.
Nghe nói như thế, Diệp Hiểu "Ôi chao" một tiếng, tức giận đến giậm chân.
'Aa a al Anh ta đã đăng lời chúc mừng sinh nhật trên Weibo trước tôi, giờ đến quà cũng tặng trước, phiên chết đi được, anh ta không ngủ à!”
Lâm Tịch không khỏi đỡ trán: "Cô là học sinh tiểu học sao, chuyện này có gì mà phải so đo chứ."
Diệp Hiểu lắc đầu, kiên quyết nói: "Cô không hiểu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận