Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 997: Dị Thú Ty xảy ra chuyện

Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài, cười nhẹ truyền âm nói:
"Nếu như bọn họ một mực không tìm thấy ta, đồng nghĩa sẽ trực tiếp đồ thành, không bằng thừa dịp hiện tại làm một vài sự tình có thể làm."
Dứt lời, Lạc Hi Nhiên trầm mặc một chút, thở dài nói:
"Hi vọng trong lòng ngươi nắm chắc."
Hứa Nguyên thấp giọng cười khẽ:
"Yên tâm, ta…."
"Tam công tử, Dị Thú Ti xảy ra chuyện!”
Lời còn chưa dứt, thanh âm thanh thúy của Thiến Hề mang theo khó hiểu bỗng nhiên truyền vào xe ngựa.
Hứa Nguyên nhăn mày lại, vô thức kéo màn xe nhìn về phía vị trí Dị Thú Ti.
Mà giống như để chứng minh cho lời nhắc nhở của Thiến Hề, bầu trời vị trí Hứa Nguyên đang nhìn bỗng nhiên tách ra một đạo bạch quang.
Sau đó, một đám mây liệt diễm tạo thành hình nấm chậm rãi dâng lên, sóng xung kích sinh ra trực tiếp san bằng mấy cái quảng trường quanh mình!
Sóng nhiệt bàng bạc cuồn cuộn vọt tới, màn trời xanh biếc do hộ thành đại trận tạo thành bởi vì đạo xung kích này mà lập tức trở nên mờ đi mấy phần, cho dù là ở xa ngoài mấy dặm nhưng Hứa Nguyên vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ bàng bạc trong đó.
Sững sờ nhìn thuật pháp đột nhiên được phóng thích bên kia, Hứa Nguyên theo bản năng cảm thấy đám người Giám Thiên Các quả nhiên điên hết rồi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, lợi dụng tính phá hư quy mô lớn của thuật pháp để tiến hành đồ thành quả thực có thể bức hắn đi ra, dù sao thuật pháp phát nổ đến cùng thì hắn cũng phải phản kháng, nhưng chuyện này hoàn toàn là lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng, vì sao những người này ngay cả đi tìm cũng không thèm tìm mà trực tiếp bắt đầu đồ thành.
Thời điểm trong lòng Hứa Nguyên đang ngạc nhiên và không hiểu, một thanh âm già nua mà tiều tụy mang theo điên cuồng vang vọng toàn bộ Huệ Châu Huyện thành:
"Giết! Mấy người bọn ngươi phải chết! ! Ha ha ha ha ha ha ha ha! ! ! !"
Bình Hoài Nhai là quảng trường thương nghiệp phồn hoa duy nhất bên trong Huệ Châu Huyện thành, nơi này có thanh lâu tửu quán cấp cao nhất của Huệ Châu Huyện, có tiệm sắt binh nhận tốt nhất của Huệ Châu Huyện, thậm chí còn có tiệm thuốc đan dược chuyên môn cung cấp cho tu giả.
Mặc dù phẩm chất các loại vật dụng tu hành được chào hàng ở trên còn kém rất rất xa so với những thương hội cỡ lớn kia, nhưng đối với nhóm những hiệp khách trà trộn trong "giang hồ" đã là đủ rồi.
Dưới tình huống Huệ Châu Huyện không có chính sách cấm đi lại ban đêm, Bình Hoài Nhai chính là căn cứ của đại bộ phận Võ Đồ, tu giả và các loại thân sĩ công tử, cũng là động tiêu tiền lớn nhất trong huyện thành.
Ở chỗ này có giai thoại hiệp khách giang hồ xung quan giận dữ hồng nhan, cũng có lời đồn đại quý công tử một đêm ném mấy trăm lượng bạc chỉ vì một nụ cười của giai nhân.
Hai khắc đồng hồ trước, thời khắc bình minh ở vừa mới lên ở chân trời, biến cố còn chưa phát sinh, so sánh với các địa phương yên tĩnh khác của Huệ Châu Huyện, người ở Bình Hoài Nhai vẫn phồn hoa như cũ.
Trải qua một đêm say rượu mây mưa, ân khách vừa mới tan cuộc còn đang đùa giỡn chậm rãi rời khỏi thanh lâu, từng hàng xe ngựa đi đến không dứt trên đường phố, còn có một số hiệp khách mới sáng sớm đã đến quán rượu được trang hoàng lộng lẫy để hưởng dụng điểm tâm sớm.
Mà trong đám người hưởng dụng bữa sáng này, một vị lão giả trên thân mặc áo bào lộng lẫy cùng với một phu nhân xinh đẹp đang an tĩnh ngồi trong lầu hai của tửu quán, vị trí ngồi bên cửa sổ nhìn chăm chú con phố tấp nập người đến người đi phía dưới.
Cái tổ hợp này rất kỳ quái, bởi vì trên mặt hai người đều mang một bộ thiết diện điêu khắc khuôn mặt đang khóc rất quỷ dị, nhưng kỳ quái là xung quanh lại không có một người nào dừng ánh mắt lại trên thân hai người.
Nhìn chăm chú thật lâu, lão giả thu tầm mắt lại, dường như cảm thán mà nhẹ giọng nói nhỏ:
"Ở quá lâu trong sơn môn, hôm nay mới đến nhìn khói lửa nhân gian trong hồng trần này, đúng là cũng có một hương vị khác, nhưng loại phong tình chợ búa này ngược lại thay đối không ít so với lúc lão phu còn trẻ, những Võ Đồ đê giai này vậy mà trở nên phổ biến khắp nơi đều có thể thấy được."
Phu nhân trung niên nghe vậy nhưng vẫn chưa lên tiếng, một đôi con ngươi lạnh nhạt của nàng xuyên thấu qua cái thiết diện nhìn ra thiên khung bên ngoài cửa sổ, nhưng lại không nói một lời.
Thấy phu nhân trung niên không nói tiếp, lão giả dường như đoán biết được đối phương đang suy nghĩ cái gì, thanh âm tiều tụy ồm ồm:
"Phù đạo hữu, đã tới nơi này rồi, cũng không cần lại lo trước lo sau thêm nữa, chuyến này mặc dù hung hiểm, nhưng vẫn có Lạc tiên tử đi cùng, chỉ cần chúng ta làm việc đúng theo kế hoạch, Hứa Trường Thiên kia hẳn không lật nổi ra sóng gió gì."
Mỹ phụ trung niên nghe vậy hoàn hồn, nhìn về phía lão giả đối diện bàn gỗ, thanh tuyến uyển chuyển thanh nhạt:
"Nếu đã tới đây, Phù mỗ tất nhiên sẽ không cố kỵ, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái là vì sao chỉ giao Lâu Cơ kia cho một mình Lạc tiên tử đối phó."
Kế hoạch của năm người bọn hắn kỳ thật rất đơn giản.
Chia ra ba đường, nữ tử họ Lạc phụ trách ngăn chặn Lâu Cơ, nàng và lão giả tiều tụy này phụ trách tìm kiếm nữ nhi của Tĩnh Đình Hi, mà Thái Sử Nhiên và Chu Bàn Tử thì phụ trách tìm kiếm tung tích Hứa Trường Thiên trong thành.
Kế hoạch nhìn thì có vẻ hợp lý, nhưng kì thực không phải.
Toàn bộ hành động ám sát lần này có thành công hay không, điểm mấu chốt kỳ thật chính là phải diệt trừ được vị tổng trưởng Hắc Lân vệ.
Thầm nghĩ, mỹ phụ trung niên lại lần nữa nhìn về phía bầu trời:
"Chúng ta một nhóm gồm năm người, cùng nhau vây giết nữ nhân kia chẳng lẽ không phải là lựa chọn tốt hơn sao? Bây giờ tiếp viện của Tướng phủ vẫn chưa đến, chỉ cần Lâu Cơ bỏ mình, vậy Hứa Trường Thiên chính là thịt cá nằm trên thớt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận