Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 758: Ta tin

Nói xong, nàng giương mắt nhìn về phía hắn, cong mắt mím môi:
"Mặc kệ Trường Thiên ngươi tin hay không, nhưng bản cung vừa rồi đúng là xúc động, bản cung không quen nhìn thái độ ở trên cao nhìn xuống của nàng đối với bản cung, càng không quen nhìn nàng quen thuộc thân thiết với ngươi, cho nên..."
"Cho nên ghen?"
Hứa Nguyên cười.
Lý Thanh Diễm ngước mắt, trong đôi mắt thanh tịnh lạnh nhạt không có bất kỳ khẩn trương gì, thanh tuyến thản nhiên:
"Ngươi có thể hiểu là như vậy, nhìn dáng vẻ nàng và ngươi truyền âm ở bên kia khiến trong lòng bản cung rất không thoải mái."
Nói xong, nàng chậm rãi duỗi ra một tay đặt trên ngực, cảm thụ mấy giây, thanh tuyến sàn sạt thấp giọng thì thầm:
"Có chút hô hấp không được, giống một loại cảm giác nguy cơ, cũng có thể là cái khác… n, bản cung không xác định."
"."
Hứa Nguyên há to miệng, nhưng không nói chuyện.
Thẳng thắn không có bất kỳ quanh co gì.
Hắn cảm thấy chính mình hẳn là muốn cảm động, dù sao đây là lần đầu tiên nàng bày tỏ tiếng lòng của mình.
Nhưng trải qua quen biết lâu như vậy đến nay, khiến phản ứng đầu tiên của Hứa Nguyên không phải là cảm động mà là công chúa quấn ngực này lại muốn bắt đầu bẫy hắn.
Ánh mắt đảo qua, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng lông mi rung động lại dường như có chút bứt rứt bất an với đoạn đối thoại hiện tại.
Nhưng cho dù loại tiểu động tác nhỏ xíu này, Hứa Nguyên hiện tại cũng cảm thấy nàng là đang diễn cho hắn xem.
Không có cách nào, nhiều vết xe đổ lắm.
Chuyện này không trách Lý Thanh Diễm, cũng không trách hắn, nếu muốn trách thì nên trách hai người quá tương tự.
Thông minh, lý trí, dung nhan gần như hoàn mỹ, cùng loại cảm giác khoảng cách lúc thì xa tận chân trời, khi thì gần ngay trước mắt kia.
Những thứ này đối với người anh túc như hắn mà nói như có lực hấp dẫn trí mạng, đổi thành một người khác có khả năng đã sớm luân hãm, nhưng nếu cả hai chạm vào nhau liền có vẻ hơi không chân thực.
Bởi vì ngươi vĩnh viễn không thể biết được đối phương có phải đang diễn với ngươi hay không, cũng không biết lời nói ngoài miệng của đối phương và suy nghĩ trong lòng có nhất trí hay không.
"Hô"
Thở phào một hơi, nàng nhìn hắn ở bên kia trong mắt lộ ra suy tư, trong tim thở dài một tiếng, trên mặt khôi phục ý cười:
"Lời nói vừa rồi, cứ coi như bản cung chưa nói đi."
Hứa Nguyên thu liễm thần sắc, đạp chân xuống đi tới trước án, cúi người:
"Sao? Thật vất vả mới thổ lộ tiếng lòng một lần đã muốn ta quên rồi?"
Nhìn ánh mắt đen trong suốt như mưa xuân vừa rửa sạch ở khoảng cách gần, Lý Thanh Diễm nhìn không chớp mắt:
"Dù sao ngươi cũng sẽ không tin."
"Ta tin a."
Hứa Nguyên cười:
"Ta đương nhiên tin."
"Đức hạnh."
Đồng tử Lý Thanh Diễm khẽ dời, liếc mắt:
"Ngươi còn có công phu này không bằng đuổi theo Thiên Diễn."
Hứa Nguyên ngoái nhìn liếc qua hướng mành lều:
"Đuổi? Ta đuổi được a?"
"Cái này còn cần bản cung dạy ngươi?"
Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Diễm híp lại:
"Đã từng làm cường giả Thuế Phàm, Trường Thiên của chúng ta hẳn là rất rõ ràng chỉ cần ngươi đi ra đuổi theo, nàng liền có thể nhìn thấy, vấn đề là thái độ."
Điểm ấy Hứa Nguyên đương nhiên biết, hơi do dự cười hỏi:
"Vừa rồi còn đang ghen ghét, bây giờ liền để ta đuổi theo nàng? Thái độ Thanh Diễm ngươi trong lúc này thay đổi cũng quá lớn đấy."
Lý Thanh Diễm hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ mảnh khảnh trực tiếp ấn vào trên bàn gỗ lim trước mắt:
"Lấy tính tình vị thánh nữ kia sẽ tự mình quay về sao?"
"."
Hứa Nguyên.
Hắn tại sao lại có cảm giác nàng còn hiểu Thiên Diễn hơn so với hắn? Nhưng hắn cũng biết tỏng ý tứ của nàng.
Đương nhiên, Lý Thanh Diễm để hắn tới không phải là ban phát thiện tâm, càng không phải là nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thiên Diễn mà sinh lòng thương hại, mà là Thiên Diễn này bị chọc tức bỏ chạy không có cách nào đàm phán chính sự được.
Trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên thấp giọng nói:
"Ngươi để nhân khí chạy mất, dựa vào cái gì mà ta… "
"Ngươi không đuổi theo, chẳng lẽ để bản cung đuổi theo dỗ nàng?"
Lông mày Lý Thanh Diễm dựng lên, trong con ngươi bộc lộ nguy hiểm:
"Nhưng cũng được, nếu ngươi đã không muốn đi, vậy bản cung vừa vặn đi qua nhìn…."
Khóe mắt Hứa Nguyên giật một cái.
Lý Thanh Diễm đi? Đi qua đó tiếp tục nhục nhã kẻ yếu à?
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên gọn gàng linh hoạt:
"Ta đi."
"Cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ."
"A?"
"Thời gian nhiều lắm sao?"
Lý Thanh Diễm nghiêng đầu.
Hứa Nguyên "Sách" một tiếng:
"Không phải, tại sao còn hạn chế thời gian như thế, thời gian chúng ta rất gấp sao?"
Đầu ngón tay Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng vuốt ve cái lỗ trên bàn vừa bị nhấn ra:
"Thời gian cũng không tính là gấp, nhưng nếu để lâu quá thì bản cung cũng không xác định ngươi có thể làm ra một vài sự tình không hợp lễ tiết đối với Thánh nữ kia hay không, cô nương bình thường thời điểm này chắc hẳn rất yếu đuối, lấy thủ đoạn của ngươi…."
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn nam tử trước mắt một chút, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy:
"Được rồi, vẫn là nên để bản cung đi.. "
"."
Hứa Nguyên vội vàng đè bả vai của nàng định đứng dậy:
"Một khắc đồng hồ."
Lý Thanh Diễm nhíu mày, mắt mang hồ nghi.
"Khục, ta là chỉ khuyên nhủ nàng một chút."
Trong trướng chỉ còn lại một người, trống trải tịch liêu.
Nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi thật lâu, hết thảy tình cảm nổi lên trong tim cuối cùng lại chỉ biến thành khẽ than thở một tiếng.
Thật là một tên hỗn trướng.
Bọc lấy áo khoác chạy ra khỏi doanh trướng, thời tiết Bắc Phong thành vẫn lạnh lẽo như lúc trước, cũng giống như tâm tình Hứa Nguyên bây giờ.
Hành vi của công chúa, phò mã hắn phải đi trả tiền.
Cho dù hứa hẹn một khắc đồng hồ, nhưng Hứa Nguyên không chút nào nắm chắc Thiên Diễn trong thời gian ngắn như vậy sẽ phản ứng lại với hắn.
Nhưng tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận, phàm là có chuyện ngoài ý muốn, tối nay trở về Lý Thanh Diễm hẳn là cũng có thể hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận