Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 845: Không phải là không học được đấy chứ?

Hứa Nguyên cười nhạo một tiếng, ấn đầu của nàng, đi về phía trước một bước, cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng:
"Vậy ngươi thử a."
Thiếu nữ liếc qua, trầm mặc trong chớp mắt, đỏ ửng lan tràn đến bên tai, khẽ gắt một tiếng:
"Đăng đồ tử."
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó nằm ngửa trên giường lớn của nàng, có chút lười biếng nói:
"Thiên Diễn, nếu ngươi đã không nguyện ý, vậy thì đợi sau này ta tu Thần Hồn Thiên hãy nói đi, ta ngược lại thật ra có thể chờ đến lúc đó."
Tấm màn tuyết trắng theo gió nhẹ lay, trong lòng Thiên Diễn hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi ngả thân thể nằm thẳng bên người hắn:
"Vậy ngươi chuẩn bị khi nào bắt đầu?"
Hứa Nguyên nghiêng đôi mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc của nàng, đưa tay phất qua vành tai của nàng:
"Đây không phải tới tìm ngươi sao?"
"Tìm ta làm cái gì?"
Thiên Diễn nằm ngửa ở trên giường, nghiêng mặt, con mắt chợt lóe, trong mắt viết không hiểu:
"Có ý tứ gì?"
Hứa Nguyên cũng sững sờ.
Cái gì mà có ý tứ gì?
Gần hai mươi năm ở chung trong huyễn cảnh, tình huống bên này của hắn là gì nàng chẳng lẽ còn không rõ ràng a?
Hai người ở trên giường đối mặt không nói gì, chỉ có thanh âm mưa rơi quanh quẩn.
Thiên Diễn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thần sắc của hắn, mặt mày hơi có vẻ chần chờ:
"Hứa Nguyên, ngươi…. không phải là không học được đấy chứ?"
Hứa Nguyên cũng ngồi dậy, chậc lưỡi:
"Ừm, nói như thế nào nhỉ, đại khái chính là ý tứ này a."
Nghe được câu trả lời khẳng định, chần chờ trong mắt Thiên Diễn trực tiếp biến thành kinh ngạc:
"Vì sao không học được?"
Kinh ngạc từ đáy lòng của thiếu nữ kia khiến Hứa Nguyên có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng:
"Khục, rất kỳ quái sao? Cái này dù sao cũng là Diễn Thiên Quyết."
"Nhưng ngươi là Tiên Thiên Đạo Thể."
Thiên Diễn nhìn hắn, môi đào khẽ nhếch, nói với vẻ đương nhiên:
"Đặt trong lịch sử Giám Thiên các, Tiên Thiên Đạo Thể tu hành Diễn Thiên Quyết tổng cộng có năm người, trong đó có bốn người được trao tặng…"
Nói đến đây, Thiên Diễn tựa hồ ý thức được cái gì đó, liền không nói tiếp.
"Trao tặng danh xưng Thiên Diễn?"
Hứa Nguyên thấp giọng nói tiếp.
Đôi mắt sáng trong suốt động lòng người của Thiên Diễn chớp chớp, gật đầu thấp giọng đáp:
"Ừm, có duy nhất một người thất bại, hoặc là nói vì giữa đường chết yểu."
Nói đến vấn đề này, Hứa Nguyên bỗng nhiên dùng bả vai đẩy nhẹ nàng, hứng thú nhỏ giọng hỏi:
"Uy, vậy lúc đầu ngươi tên là gì?"
Thiên Diễn hừ nhẹ một tiếng, cảm thụ được ấm áp của hắn cách lớp quần áo truyền đến cánh tay, thì thầm nói:
"Ta? Từ nhỏ ta đã gọi là Thiên Diễn."
"Từ nhỏ?"
Hứa Nguyên nhẹ nghi hoặc một tiếng, thấp giọng hỏi:
"Ta hình như nhớ rằng, các ngươi phải học xong toàn bộ năm thiên Diễn Thiên mới được trao tặng danh xưng Thiên Diễn."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thiên Diễn bộc lộ một chút ý cười tự đắc, nâng một ngón tay ngọc nhỏ dài gõ gõ đầu của mình, dường như khoe khoang nói:
"Quả thực là như thế, lúc trước hồi nhỏ ta được sư phó mang đến bia đá lĩnh hội Diễn Thiên, công pháp năm thiên Diễn Thiên đều đã khắc ở trong đầu ta."
Nói đến đây, Thiên Diễn dừng lại trong chớp mắt, lại tha chủ đề trở về:
"Cho nên ngươi vì sao lại không học được? Ta truyền công cho ngươi, so với lĩnh hội Diễn Thiên trên bia đá hẳn phải đơn giản hơn rất nhiều rồi a."
Lời hoang đường sẽ không khiến cho người khác tổn thương, nhưng lời chân thành mới là khoái đao.
Hứa Nguyên cảm giác tâm tình yếu ớt của chính mình bị Thiên Diễn hung hăng thọc cho một đao, lập tức trực tiếp chịu thua nói:
"Cái này a, đại khái là bởi vì Tiên Thiên Đạo Thể của ta là do dược vật mang lại, ngộ tính không có nhiều, vật lĩnh hội của ngươi lưu lại ở trong đầu ta sẽ choáng đầu, lĩnh hội một lần liền choáng đầu một lần."
"."
Thiên Diễn nghiêng đầu một chút, thần sắc trong mắt vẫn viết thật to hai chữ không hiểu.
Giống như là đang hỏi, ta đã nhai nát cơm đút tới bên miệng rồi, có người còn không ăn sao?
"Ách."
Hứa Nguyên chậc lưỡi, trực tiếp đưa tay bóp khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Thiên Diễn:
"Đã nói ngộ tính không được rồi, nếu không thì cần gì phải đến hỏi ngươi."
"."
Thiên Diễn vô thức muốn hất tay của hắn ra, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, cuối cùng vẫn tùy ý hắn hành động.
Nàng có chút bận tâm hắn bởi vì tư chất không đủ mà khổ sở bị thương.
Khuôn mặt tinh tế tỉ mỉ của Thiên Diễn bị bóp chặt trong chớp mắt nhưng vẫn nguyên nét đáng yêu.
Nhẹ nhàng bóp hai cái, trong lúc Hứa Nguyên muốn thu hồi tay lại, Thiên Diễn bỗng nhiên nâng hai tay nhỏ lên cầm lấy hai cái tay đang duỗi tới của hắn.
Nàng nhìn hắn, hơi châm chước dùng từ, nhu nhu nhỏ giọng an ủi:
"Ta vừa nãy không có ý tứ này, ta nghi hoặc là bởi vì dựa theo ngộ tính bên trong Mị Thần huyễn cảnh của ngươi, hẳn là có thể lĩnh hội Thần Hồn Thiên kia."
"Ừm?"
Hứa Nguyên cảm thụ được đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận