Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1045: Trường Thiên ở đâu?

Bằng vào tu vi của Lâu Cơ thì chắc chắc không có khả năng chết ở chỗ này, mà chỉ cần đối phương không chết đi, vậy nàng sẽ không có khả năng bỏ qua loại hiện tượng quỷ dị này mà rời đi.
Trước tiên hắn muốn gọi đối phương ra để hỏi thăm tình hình.
Hít sâu một hơi, áo bào trắng phau như tuyết không có gió mà tự động phấp phới. Phượng Cửu Hiên đang muốn mượn nguyên khí để khuếch tán âm thanh, vậy mà lại thấy một bóng hình xinh đẹp yểu điệu từ bên dưới sương mù âm u bay lên.
Trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy đối phương, Phượng Cửu Hiên lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đối phương còn chưa tới gần đã vội vàng tiến lên hỏi:
“Lâu Cơ, hiện tại Trường Thiên đang ở đâu?"
Lâu Cơ bay vọt tới dừng lại trước đó gần ba trượng, lập tức trả lời:
“Bây giờ hắn còn ở phía dưới lớp sương mù kia"
Nghe nói như thế, bỗng nhiên Phượng Cửu Hiên thở dài ra một hơi, thần kinh đang căng cứng cũng được thả lỏng một thoáng, thế nhưng ngay lập tức hắn lại nhìn ra thần sắc khác thường ở trên mặt Lâu Cơ.
Đây là biểu lộ mà hắn chưa từng thấy xuất hiện trên mặt Lâu Cơ.
Quá nghiêm túc, thậm chí nghiêm túc đến mức có vẻ khó coi.
Trong lòng hơi trùng xuống, Phượng Cửu Hiên hạ giọng hỏi: “Ngươi không thể bảo vệ được Trường Thiên?"
Lâu Cơ không phủ nhận, gương mặt xinh đẹp rũ xuống, hơi gật đầu:
“Bằng vào tu vi của ngươi."
“Đây không phải là lúc để nói về chuyện này"
Lâu Cơ cắt đứt lời khiển trách của Phượng Cửu Hiên, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ vào làn sương đen ở phía dưới, nói ngắn gọn: “Vùng sương đen dưới này là do Trường Thiên phóng thích, tuy rằng hiện tại hắn còn sống, nhưng thân thể đã xảy ra biến dị"
Lời nói vắn tắt nhưng ẩn chứa một lượng tin tức khổng lồ làm cho Phượng Cửu Hiên mới tới nơi này thoáng có phần trì trệ, theo bản năng muốn hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lập tức hắn đã bắt được trọng điểm của vấn đề. Chuyện đã tới nước này, trước kia có những gì xảy ra ở không gian này đã không còn quan trọng. Trọng yếu nhất là, Trường Thiên còn sống.
Cùng với, cái gọi là biến dị phát sinh trên người hắn có thể đảo nghịch được hay không. Thế nhưng hắn chỉ là một tên kiếm tu, cũng không thể hiểu được dị biến và những nguyên lý của dược vật.
Trầm mặc trong chốc lát, Phượng Cửu Hiên khẽ siết chặt kiếm Thanh Uyên trong tay:
“Cần ta làm những chuyện gì?"
Lâu Cơ liếc mắt nhìn xuống phía dưới:
“Bắt sống Trường Thiên rồi chế phục lại"
Trong mắt Phượng Cửu Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Vì sao ngươi chưa làm chuyện này?"
Ánh mắt của Lâu Cơ lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
“Trước đã từng thử rồi, nhưng bởi vì phát sinh dị biến kia, hiện tại thực lực của Trường Thiên đã tiệm cận cảnh giới Bán Thánh, hơn nữa những năng lực quỷ dị đó lại rất khắc chế ta, ta không có cách nào vừa không thương tổn đến bản thân hắn mà lại có thể bắt sống được hắn” Gió nhẹ xào xạc, lần đầu tiên trong đôi mắt Phượng Cửu Hiên hiện ra thần sắc kinh ngạc.
Hắn rất rõ ràng thực lực của Lâu Cơ, nếu không phải chuyện xảy ra từ năm đó làm cho căn cơ của nàng bị hao tổn, e rằng đến giờ phút này cũng đã thành thánh. Nàng lại nói nàng không thể bắt sống được Trường Thiên> Lâu Cơ cũng không để ý tới vẻ mặt của Phượng Cửu Hiên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào vùng sương mù ở phía dưới, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng:
“Hai ngày trước ta đã tiến hành thử nghiệm, hiện tại Trường Thiên có thể thôn phệ huyết nhục, đến hôm nay, toàn bộ nhân mạng của cả tòa thành trì ở phía dưới kia đã bị hắn cắn nuốt"
Trong lòng Phượng Cửu Hiên đã hiểu được tình hình tổng quan, cũng không hỏi thêm điều gì nữa, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lâu Cơ một cái.
Là cộng sự rất nhiều năm đã hình thành một loại hiểu ý, chỉ trong nháy mắt đã làm cho Lâu Cơ hiểu được ý tứ của đối phương.
Hắn, muốn động thủ.
Không có bất kỳ do dự, thân hình yểu điệu của Lâu Cơ lập tức hóa thành một ánh hào quang màu tím, ngay sau đó hóa thành dải độn quang trốn về phía bầu trời xa xa.
Lúc đang phi độn, đột nhiên có giọng nói của Lạc Hi Nhiên vang lên bên tại Lâu Cơ:
“Lâu tổng trưởng, ngươi không nói phần tình báo có liên quan đến Trường Thiên cho tên thánh nhân vừa rồi hay sao?"
Lâu Cơ nghe vậy, ngoái đầu lại liếc mắt nhìn vào tên nam tử áo trắng kia, nhẹ nhàng trả lời:
“Hắn, hẳn là không cần đến cái này"
Thiên địa mênh mang, sương mù đen xám âm u giống như một con quái thú khổng lồ cực kỳ đáng sợ đang nằm rạp trên mặt đất, nuốt chửng hết thảy ánh sáng ở xung quanh.
Trong không gian yên tĩnh.
"Kenggggg...."
Nam tử áo trắng đang huyền phù trên hư không chậm rãi nâng kiếm Thanh Uyên ở trong tay lên, lưỡi kiếm khẽ ngân vang ở dưới ánh mặt trời, giống như tỏa ra một đợt hào quang lạnh lẽo. Động tác của Phượng Cửu Hiên rất lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào làn sương mù ở phía dưới, quanh thân không có bất kỳ tia khí tức nào tràn ra ngoài, chỉ là bất chợt vung ra một kiếm hướng về phía dưới.
1159 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận