Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 840: Hỏi thăm một chút

Sau đó dùng sự thật để nói cho hắn biết, cho dù là mãnh nam trên trời rơi xuống cũng không đấu lại tool hack a.
Trong lúc suy nghĩ, Hứa Nguyên đã đi tới phòng nhỏ sát vách phòng mình.
Cái lỗ nhỏ vừa nãy bị trâm gài tóc đâm thủng qua phá lệ dễ thấy trên tấm cửa gỗ.
Mà cái lỗ thủng này tuy nhỏ nhưng đã phá hủy chỉnh thể của Bế âm trận trong phòng nhỏ, cũng giúp cho Hứa Nguyên có thể nghe được thanh âm "thùng thùng" bên trong vách cửa kia.
Tiểu Bạch thế mà vẫn còn đang bị đánh.
Tay của công chúa quấn ngực kia cũng không mạnh như thế này.
Nghe thanh âm chạm vào da thịt này, Hứa Nguyên cũng không lập tức gõ cửa mà thuận theo lỗ thủng nhìn vào phía trong phòng.
Bởi vì bình phong trong phòng do một vài nguyên nhân mà đã bị phá hư, Hứa Nguyên thuận tiện có thể nhìn thẳng vào tình hình tận bên trong sương phòng.
Vẻn vẹn nhìn thoáng qua một cái, Hứa Nguyên liền hít một hơi khí lạnh.
Thiên Diễn thật đúng là phá nhà nha.
Toàn bộ vách tường cạnh phòng nhỏ bị phá ra thành một cái lỗ lớn hơn một trượng, nước mưa róc rách bên ngoài Huyền Ưng đang phi nhanh nương theo cái lỗ bị phá mở kia bay vào trong phòng, hai nữ tử tuyệt tư trong phòng một đứng một quỳ, quần áo bị thấm ướt hơn phân nửa.
Còn chưa đợi Hứa Nguyên nhìn kỹ đã thấy bóng người bên kia bỗng nhiên thiếu mất một người.
Sau đó,
Bạch!
Một cây khí cụ giống như ống thép màu đen trực tiếp đâm xuyên cái lỗ nhỏ mà Hứa Nguyên đang thăm dò, làm nó lớn ra mấy lần, sau đó dừng lại ngay trước mắt hắn chỉ cách mấy li.
Khóe mắt hơi nhảy lên, Hứa Nguyên mặt không đổi sắc đứng thẳng người.
"Kẹt kẹt —— "
Cửa phòng mở ra, Thiên Diễn xuất hiện ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm thanh thúy dễ nghe nhưng rất lạnh lẽo:
"Ngươi nhìn cái gì?"
Nhìn thấy lãnh ý trong con ngươi của nàng, Hứa Nguyên không vội không chậm, ôn nhu nói:
"Còn đang tức giận?"
Thiên Diễn nghe vậy nghiêng mặt đi, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Nhìn bên mặt tinh xảo mà lãnh đạm của nàng, Hứa Nguyên cười hắc hắc, trực tiếp lách qua nàng đi vào gian phòng:
"Không có gì, chỉ đến hỏi thăm ngươi một chút."
"Ta cho ngươi đi vào rồi sao?"
Thiên Diễn trực tiếp đưa tay kéo cổ tay Hứa Nguyên lại, tức giận nói:
"Đây là phòng của ta."
"Phòng của ngươi?"
Bước chân Hứa Nguyên dừng lại, ngoái nhìn đánh giá trên dưới nàng một chút, nhẹ nhàng xích lại gần vành tai của nàng, thấp giọng thì thầm:
"Hẳn là của chúng ta mới đúng chứ?"
"."
Khí tức nam tử xích lại gần, trong lòng Thiên Diễn không tự giác nổi lên một trận gợn sóng, vô thức buông lỏng tay ra, thanh âm nhu chậm đi mấy phần, mặt như không có việc gì mà hỏi:
"Ta… Thần Hồn Thiên ta truyền cho ngươi kia, ngươi có tu chưa?"
Hứa Nguyên nhìn bộ dáng này của nàng liền cười, trả lời rất thẳng thắn:
"Chưa."
Thiên Diễn nghe vậy nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tối đi, ngoái nhìn hắn:
"Vậy ngươi dám nói gian phòng này của chúng ta?"
Hứa Nguyên chỉ chỉ dưới lòng bàn chân, cười nói:
"Huyền Ưng lầu các này là của ta, gian phòng này tạm thời cho ngươi ở, ta nói là của chúng ta có vấn đề gì a?"
Thiên Diễn trầm mặc trong chớp mắt, đột nhiên nhấc chân đá vào bắp chân Hứa Nguyên.
Tốc độ không nhanh không chậm, vừa lúc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ầm!
Sắc mặt Hứa Nguyên trong nháy mắt đỏ lên, cúi người che bắp chân, hít lấy khí lạnh, ngước mắt nhìn thiếu nữ cung trang trước mắt:
"Thiên Diễn, đầu óc ngươi có bệnh a? !"
Thiên Diễn tiện tay rút cây gậy Hắc Thiết từ trên cửa kia ra, ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn hắn:
"A ~ ngươi có bản lĩnh thì đánh lại a."
Dứt lời, tâm tình Thiên Diễn tựa hồ khá hơn một chút, quay người liền đi vào phía trong phòng.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của đối phương, dưới đáy lòng Hứa Nguyên trợn trắng mắt.
Phải có một màn như thế hắn mới có thể đi vào phòng, Thánh nữ ván giặt đồ này không biết sao?
Một cước vừa nãy của Thiên Diễn đã khống chế lực đạo, dù khiến cho hắn cảm thấy đau nhưng cảm giác đau này sẽ kéo dài một lát.
Mấy giây sau, Hứa Nguyên đứng lên, một bên vừa cười nhẹ vừa nói:
"Nhìn bộ dáng này của ngươi, trong huyễn cảnh ta cũng không đánh lại ngươi? Ta nhớ hình như ta có kế thừa tu vi của Cảnh Hách a?"
Nói đến đề tài này, khóe môi Thiên Diễn không tự giác câu lên, thời điểm ngoái nhìn đã lãnh đạm xuống, trong mắt mang khinh miệt:
"Để cho ngươi một cảnh giới lớn hơn cũng chỉ có thể ngang tay với ta, càng đừng nói tới phần lớn thời gian ngươi và ta đều là cùng cảnh giới."
Ánh mắt Hứa Nguyên nghi hoặc:
"Thật?"
Cung trang của Thiên Diễn chậm rãi phiêu động, lụa mỏng nhẹ nhàng, sẵng giọng:
"Tự ngươi ban đầu là dạng gì, trong lòng ngươi còn không biết a?"
Nghe vậy, đi tới gần nàng, ánh mắt Hứa Nguyên tiếp tục hồ nghi:
"Thật?"
Nói xong, hắn liếc một bên giường lớn một cái, da thịt trắng nõn của Thiên Diễn trong nháy mắt nổi lên một trận hồng nhuận mê người, nâng nắm đấm lên đánh tới ngực Hứa Nguyên:
"Đúng là đăng đồ tử!"
Nhưng cuối cùng, một quyền này vẫn dừng lại trước ngực Hứa Nguyên.
Lúc Hứa Nguyên còn đang nghi hoặc,
"Ông —— "
Một cơn gió ép trong nháy mắt khuếch tán, từ phía lỗ thủng tự phá ra ban nãy lan tràn ra, thổi bay sạch sẽ màn mưa trong khuôn viên trăm trượng.
"."
Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Nguyên phát giác bây giờ hắn hình như không nên tán tỉnh nháo trò với Thánh nữ ván giặt đồ này.
Mục đích tán tỉnh là vì cùng nhau giao lưu nhân sinh, nhưng điệu bộ này lên giường chỉ hơi không chú ý sẽ phải biến thành viếng mồ mả mất thôi.
Dưới một nắm đấm này, hắn có thể sẽ chết.
Thiên Diễn tựa hồ cũng ý thức được sai lầm của chính mình, nhỏ giọng nói:
".... Đừng nhìn ta như vậy, ta.. ta không phải cố ý, trước kia tu vi của ngươi cũng không sợ một chiêu này, cho nên ta mới vô thức dùng loại lực đạo này, về sau không làm vậy là được, hơn nữa ta làm như vậy còn không phải bởi vì hành vi đăng đồ tử của tên vương bát đản ngươi sao."
"Ta cũng không trách ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận