Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 875: Ngoại truyện 3

Nói xong, cứ như thế là hắn tự mình mang thiếu nữ đến một gốc cây khổng lồ cách đó tầm trăm mét rồi ấn nàng ngồi xuống.
“Ngươi buông ta ra!”
Lông mày Thiên Diễn dựng thẳng: “A... Ưm... Vương bát đản, ngươi muốn làm cái gì? !!”
Hứa Nguyên ôm eo nàng, tiến sát lại gần rồi thổi lên bên tai, dịu dàng nói:
“Đừng nhúc nhích”
Tuy nói như vậy, nhưng hiển nhiên Thiên Diễn sẽ không nghe lời của hắn.
Nàng liều mạng cũng muốn phản kháng, chân nhỏ trần trụi đạp loạn khắp nơi, muốn đá văng hắn ra.
Đáng tiếc, hiện tại cảnh giới của Hứa Nguyên cũng đang là Nguyên Sơ, hơn nữa bây giờ Mị Anh Thần Độc phát tác trong cơ thể của nàng, nguyên khí trì trệ, hơn nữa thần trí không rõ ràng.
Nàng không thể thoát khỏi trói buộc của hắn đối với nàng.
Trong lúc đang giãy dụa, Hứa Nguyên đã thuần thục lật nàng trở mình, bó hai cánh tay mảnh khảnh ở lại phía sau, đặt nằm sấp ở trên đùi của hắn.
“Trường Thiên. Ngươi là tên khốn kiếp!”
Hứa Nguyên nhìn nữ tử như con chim cút đang giãy dụa không ngừng ở trên đùi của hắn, lạnh nhạt nói:
“Còn nói nhảm nữa, ta sẽ lột quần áo của nàng ra”
“Ngươi dám! !!”. Thân hình Thiên Diễn ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn.
Hứa Nguyên vươn tay nắm lấy cổ áo rườm rà của nữ tử, cười khẽ:
“Thánh nữ đại nhân, tính hay quên của ngài thật là lớn. Lúc trước cũng không phải là chưa từng làm qua”
“...”
Thiên Diễn mím chặt đôi môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn hắn. Nhưng không nói thêm gì.
Thấy cuối cùng Thánh nữ đã trở nên thành thật, Hứa Nguyên cũng buông lỏng cổ áo của nàng, nhẹ nhàng nói:
“Thời gian chúng ta thoát đi đã khoảng một tuần, không có khả năng để bọn chúng đuổi theo được nhanh như vậy. Hơn nữa, với trạng thái hiện tại của nàng mà chạy đi thì tốc độ cũng không quá nhanh, chi bằng ở lại chỗ này để khôi phục đã”
Nói xong.
Hứa Nguyên ôn nhu nói nhỏ:
“Ta tiến vào rồi, nàng chớ phản kháng”
Sau đó.
Hắn nắm chặt lấy góc váy lưu tiên của Thiên Diễn, luồn tay vào, chỉ trong nháy mắt đã chạm vào da thịt mịn màng ở phía sau lưng của nữ tử.
“Ưmmm”
Một giọng rên rỉ đẩy kiều mỵ vang lên.
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nữ tử đang nằm sấp ở trên đùi một lượt.
Thiên Diễn cũng đang nhìn hắn, hai má đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ như tơ lụa lại lộ ra một vẻ phẫn hận.
Nhìn nhau trong mấy hơi thở.
Trong tròng mắt nàng, nước mắt rưng rưng, cắn răng phun ra ba chữ:
“Đăng đồ tử”.
“Đúng vậy”
Hứa Nguyên cười cười, cũng không giải thích.
Bằng vào tu vi hiện giờ của hai người, cách lớp y phục, thậm chí không cần tiếp xúc bằng tứ chi thì vẫn có thể vận công chữa thương. Nhưng hiệu suất sẽ rất thấp.
Hơn nữa.
Có tiện nghi mà không chiếm là tên vương bát đản.
Tay của Hứa Nguyên thò vào, sờ soạng một lượt trong lớp quần áo của nữ tử.
Nữ tử đang nằm sấp thấy thế, lập tức cắn vào đùi Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói chuyện, tìm được cửa vào huyệt Hối Nguyên, lập tức rót nguyên khí vào.
“...”
Thân thể tràn ngập mị độc đang vô cùng mẫn cảm, làm cho thân thể Thiên Diễn run lên nhẹ nhàng, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt lấy đùi hắn, không hề rên lên tiếng nào.
Thời gian đã qua bảy năm, nàng đã biết nên làm như thế nào để khiến cho mình không phát ra tiếng ở trong thời điểm chữa thương.
Bởi vì một khi lên tiếng, tên đăng đồ tử khốn kiếp này sẽ đùa giỡn với nàng.
Ánh mắt của Hứa Nguyên rất nghiêm túc.
Sau khi lĩnh ngộ được đạo uẩn của Mị Thần Anh, dĩ nhiên là thủ đoạn giải độc Mị Thần của hắn có phần thuận buồm xuôi gió.
Tất nhiên, nếu muốn thúc giục Mị Độc, vậy càng thêm phần dễ dàng.
Dù sao.
Đạo uẩn Mị Thần và Mị Anh Thần Độc có liên hệ ở cấp độ bản nguyên.
Lại một lần nữa tiến vào kinh lạc của nữ tử, nguyên khí của hắn như là ngựa quen đường cũ mà tiến hành hấp thu độc tính của Mị Thần.
Mà cũng với quá trình xâm nhận, dần dần lông mày của Hứa Nguyên cũng bất tri bất giác mà nhíu chặt lại.
Hồi lâu sau.
Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng của hắn chậm rãi vang lên:
“Sao nàng lại bị thương nặng như vậy?”
Thiên Diễn cắn đùi hắn, răng nanh qua một lớp y bào vẫn xiên vào trong thịt, giọng nói u ám:
“Lúc trước ta bị Thiên Dạ đuổi theo”
“Còn có những người khác?”. Hứa Nguyên ôn nhu hỏi: “Thuế Phàm?”
“Ừm”
“Hàiiii”
Thở dài một tiếng, ánh mắt Hứa Nguyên lộ ra vẻ thương xót.
Một tuần trước, rơi vào truy sát, nàng để cho bọn họ chia nhau ra mà thoát đi.
Đến hôm nay, xem ra là nàng lĩnh phần hấp dẫn sự đuổi giết của những kẻ tới truy sát kia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Nguyên lộ ra cảm giác tịch mịch.
Hắn quá yếu.
Không có tu vi Nguyên Sơ, cũng lại không có chiến lực của Nguyên Sơ.
“Xin lỗi”
“...”
Lời xin lỗi đột ngột này khiến cho Thiên Diễn sửng sốt, đang nằm ở trên đùi hắn bỗng dưng mất tự nhiên mà xoay người lại, trầm mặc trong giây lát, sau đó âm thanh rất nhỏ vang lên:
“Tên khốn kiếp. Nhưng ít nhất so với lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều”
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng:
“Ha ha, ta sẽ mau chóng đuổi kịp nàng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận