Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 803: Thật là đáng tiếc

Giày đạp trên mặt thảm da nhung, một bên Hứa Nguyên buộc lại áo lót cẩm bào đang mở rộng, một bên la lớn:
“Người đâu, bổn công tử đã tỉnh, muốn ăn sáng.”
“…” – Không ai trả lời.
Thấy cảnh này, lòng Hứa Nguyên hiểu rõ, ước chừng là có trận cách âm, suy nghĩ một chút, khóe môi đột nhiên xuất hiện một nụ cười:
“Không ra chứ gì, người đâu, bổn công tử muốn gặp đại bạn của Thái tử!”
Nói xong, hành lang im ắng.
Thấy cảnh yên tĩnh này, lông mày Hứa Nguyên nhíu lại từng chút một.
Nếu mật thất có trận cách âm thì khả năng là người bên trong không nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng người canh gác ở ngoài lại có thể nghe thấy.
Hắn đều đã chỉ mặt gọi tên mà còn không ra?
Nghĩ đến đây, lúc này Hứa Nguyên cũng nhận ra.
Có lẽ người canh gác đã nghe thấy, nhưng lại không hiện thân, chỉ có thể là nhận lệnh tên đại bạn kia của Thái tử.
Trực tiếp lơ đi hắn, lấy một kẻ Ngưng Hồn như hắn thì không thể nào tự mình tìm tới mật thất được.
Lấy đó trì hoãn hắn đến khi cuộc mật đàm chấm dứt, không cho hắn tham dự.
Nhưng nếu thật là vậy, hành động vị của vị đại bạn Thái tử này cũng khiến người suy nghĩ sâu xa.
Mặc dù hắn là đại biểu thay cho Thái tử đương triều, nhưng trong cuộc đàm phán lần này, công chúa quấn ngực tay cầm binh quyền mới thật sự là bên A.
Bên A muốn mang vật trang sức đi dự thính thôi mà bên B lại dám làm hành động nhỏ dối trên gạt dưới này?
Đi thẳng một đường về trước, hương thôi tình chỉ có ở gánh hát tràn ngập chóp mũi.
Suốt chặng đường, trong lòng Hứa Nguyên suy tư mục đích của đối phương, nhưng lại không ngừng tiếng gào bên miệng:
“Ra mau, đừng có giả chết với bổn công tử!”
“Võ Nguyên đã nói muốn bổn công tử tham dự, dối trên gạt dưới à, không sợ rớt đầu chứ gì? !”
“Thật nghĩ là bổn công tử không tìm thấy các ngươi? !”
“Chậc, một tên thái giám quèn đặt địa điểm mật đàm ở trong gánh hát, thấy người ta đang mây mưa với nhau, kẻ nô tài thiếu mất hai lạng thịt nên vặn vẹo trong lòng phỏng?”
Câu từ vang lên quanh quẩn trong hành lang dài uốn lượn, nhưng nội dung dần chuyển từ nói chuyện chính sự sang nhân thân công kích.
Nhưng đáng tiếc, trong hành lang im ắng vẫn không có ai đáp lại.
Đến cuối hành lang, Hứa Nguyên ngừng mở miệng nhục nhã thái giám, cũng dừng chân lại.
Ở cuối hành lang là một cửa sổ rộng mở, bởi vì tầng lầu cao nên có thể trông thấy cảnh sông tuyệt sắc mênh mang tuyết trắng kia từ chỗ hắn nhìn ra.
Sau đêm tuyết thì đến gió lạnh thổi vào, khẽ lướt qua tóc dài sau đầu mà Hứa Nguyên chưa bao giờ buột lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài hơi hiện vẻ nghi hoặc.
Hắn nhận ra vị đại bạn kia của Thái tử là quyết tâm muốn ngăn hắn ở ngoài, nhưng hắn không hiểu động cơ của đối phương.
Lần gặp mặt này, từ lúc Lý Thanh Diễm đưa ra yêu cầu muốn vị Tam công tử của phủ Tướng quốc là hắn đi theo thì thật ra cơ bản cũng đã xác định được kết quả.
Nếu Lý Thanh Diễm có ý định ủng hộ Thái tử, vậy tất nhiên sẽ không mang hắn theo.
Hứa Nguyên không tin người có thể trở thành tâm phúc của Thái tử lại là một kẻ ngu.
Thứ mà hắn có thể nhìn thấu, có khi đối phương cũng nhìn ra được, kết quả vị đại thái giám này vẫn làm.
Nên là so với ngu thì Hứa Nguyên càng thiên về rằng y có người chống lưng, mà theo con mắt đối phương thì người chống lưng ấy có thể thuyết phục được Lý Thanh Diễm.
Chỉ cần, người ngoài là hắn không tham gia.
Nói như vậy, tên thái giám này đúng là trung thành.
Cướp chỗ của hắn, tính kế, không tiếc dùng thủ đoạn dối trên gạt dưới.
Nhưng thật là đáng tiếc.
Cười khịt mũi, bỗng Hứa Nguyên giơ tay đè cái cửa sổ trước mặt xuống.
Nếu hắn thật sự là một Ngưng Hồn Cảnh bình thường, có lẽ hắn đã thật sự bị ngăn lại rồi, nhưng mà hắn không phải.
Chịu nhiều tra tấn, sinh tử nhiều lần để đổi lấy đồ ngon ‘linh thị’ này.
Giống như Diễn Thiên Thần Hồn của Thiên Diễn có thể bỏ qua mê hoặc từ huyễn trận vậy, ‘linh thị’ cũng khiến hắn trực tiếp nhìn thấu dấu hiệu của huyễn trận.
Đúng thế, gánh hát này đã trở thành một huyễn trận cỡ lớn.
Nhìn chủng loại chắc là kiểu Mê hồn huyễn trận, hơi giống với quỷ đánh tường trong truyền thuyết đô thị ở kiếp trước, có thể phai mờ ngũ cảm của người vào trận, thật ra cảnh đập vào mắt hoàn toàn giống với cảnh thật.
Ví dụ như bây giờ, mặc dù thứ đập vào mắt Hứa Nguyên là một cái cửa sổ, nhưng trong ‘linh thị’ thì nó là một cánh cửa đóng kín.
Nghĩ đến đây, tay Hứa Nguyên hơi dùng sức, đẩy về trước.
“…”
Không đẩy ra được.
Sắc mặt hắn hơi cứng đờ, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, lùi lại một bước, trực tiếp vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, cũng cầm Thanh Ngữ Kiếm trong tay.
Nếu đẩy không ra thì đập.
Một vệt mực đỏ máu bao lấy mũi kiếm sắc bén trong chớp mắt.
Huyết Mặc Ngọc – Viên Vũ.
Vệt mực đỏ máu xẹt qua không khí, nhưng lại dừng giữa không trung.
Bởi vì hai ngón tay thon dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận