Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 911: Đủ rồi

Đường Nhược Phủ đang nhìn Hứa Nguyên, nhưng Hứa Nguyên ngược lại không nhìn hắn.
Nam nhân, nào có chuyện không quan tâm nữ nhân đẹp mắt, càng đừng nói tới vị thiếu phụ xinh đẹp đang triệt để nở rộ này.
Mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, Hứa Nguyên tùy ý nâng một ngón tay, rất tự nhiên thuận theo quần áo nửa hở của Hạ Tình, vạch ra da thịt không một chút thịt thừa ở bụng dưới của nàng.
"Ngô ân ~ "
Một tiếng ưm đánh vỡ yên lặng, thân thể Hạ Tình dường như chạm phải điện, run lên nhè nhẹ.
Mắt phượng lóe ra quang mang anh phấn nhìn lại, trên khuôn mặt ung dung hoa mỹ tràn đầy mê ly và nghi hoặc.
Hạ Tình lần nữa nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy giây, trong con ngươi bỗng nhiên bộc lộ một vòng mừng rỡ, chậm rãi chống đỡ thân thể lên.
Mà theo cử động rất nhỏ này của nàng, áo bào đỏ vốn đang nửa treo trên vai thơm bỗng trượt xuống đến cánh tay trắng nõn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn trơn mềm.
Có lẽ là cầu tình với Đường Nhược Phủ không có kết quả, có lẽ là có mục tiêu mới, theo tiếng xột xoạt khi quần áo vuốt ve, Hạ Tình là cường giả Thuế Phàm cao quý nhưng tứ chi chạm trên đất chậm rãi bò tới phía Hứa Nguyên.
Khoảng cách giữa hai người cũng không tính là xa, thậm chí có thể nói là rất gần, rất nhanh Hạ Tình đã muốn nhào vào trong ngực Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên không có chút ý tứ tránh né nào, rất bình thản nửa ngồi nguyên tại chỗ.
Ánh mắt chiếu tới, phía dưới cái yếm thêu phượng bảo thủ là khe rãnh thâm thúy mềm mại đang khẽ đung đưa độ cong mê người.
"Đủ rồi."
Thanh âm đè nén run rẩy của Đường Nhược Phủ nhẹ nhàng vang lên.
"."
Hứa Nguyên không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi trên mặt đất chuẩn bị đón đỡ thiếu phụ vào lòng.
"Dừng tay!"
Thanh âm Đường Nhược Phủ giương lên, tán đi kình lực ấp ủ trong thể nội.
"."
Cảm ứng được điểm này, Hứa Nguyên lập tức đưa tay đè xuống gương mặt đang áp sát, híp híp mắt nhìn lên, khóe môi khơi gợi lên một vòng đường cong:
"A di, giữa chúng ta không thể nào a, chí ít, không thể ở trước mặt đại thúc a?"
Dứt lời, yên tĩnh một chút, một cỗ khí cơ ba động huyền diệu từ lòng bàn tay Hứa Nguyên khuếch tán ra.
Theo cỗ khí cơ này không ngừng lan tràn, mắt phượng mị nhãn như tơ của Hạ Tình dần dần ảm đạm, cuối cùng trực tiếp hôn mê, tê liệt ngã xuống trong ngực hắn.
Ôm thân thể mềm mại đẫy đà uyển chuyển như không có xương của Hạ Tình, Hứa Nguyên đảo đôi mắt, lời nói mỉm cười:
"Ta cho rằng thời điểm ta trở về sẽ thấy một trận Xuân Cung cơ đấy, đại thúc cũng xem như một nam nhân chân chính."
Đường Nhược Phủ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đôi mắt nửa rũ cụp xuống, ngữ khí bình tĩnh:
"Lời nói coi như là khen ngợi ấy thì ta nhận, nhưng vẫn nên ít nói nhảm một chút, lần này ngươi thiết kế hẳn không phải là vì muốn nhục nhã chúng ta? Muốn cái gì, không ngại nói thẳng."
Nói xong, Đường Nhược Phủ ngước mắt nhìn thẳng hai mắt Hứa Nguyên.
Nếu như tiểu tử này muốn giết chết hai người bọn họ, căn bản sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.
Nếu như tiểu tử này muốn vũ nhục hai người bọn họ, vậy đối phương khi vào nhà hành vi trước tiên hẳn phải là triệt để phế hắn đi, sau đó chầm chậm hưởng lạc
Nếu như đều không phải vậy, vậy thì đại khái là có chuyện tìm hắn.
"Ha ha."
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn thích nói chuyện cùng người thông minh như vậy.
Nhẹ nhàng đặt nữ nhân trong ngực nằm dưới mặt đất, một bên lấy ra một tấm thảm từ trong trữ vật giới che khuất xuân quang lộ ra, Hứa Nguyên một bên cười ha hả nói:
"Chút mánh khoé ấy của tiểu tử ta quả nhiên không thể gạt được tiền bối lão nhân gia ngài, ta tới đây tìm hai vị đúng là có một điều muốn thỉnh cầu ngài hỗ trợ."
Đường Nhược Phủ nghe thanh âm cung kính của tiểu tử này, từ chối cho ý kiến, mang theo tự giễu:
"Thỉnh cầu?"
Hứa Nguyên cong mắt cười một tiếng, tiếu dung xán lạn:
"Đúng, thỉnh cầu, nếu không nguyện ý, tiền bối ngươi có thể cự tuyệt."
Đường Nhược Phủ nhìn hắn chằm chằm mấy giây, âm thanh nghiêm túc nói:
"Nói đi, nếu như có thể làm được, Đường Nhược Phủ ta tất nhiên sẽ làm."
"Yên tâm yên tâm."
Hứa Nguyên cười, khoát tay áo, mỉm cười:
"Tiền bối ngài không cần nghiêm túc như vậy, chuyện này đối với tiền bối ngài mà nói là dễ như trở bàn tay, cũng chính là… "
Nói đến đây, Hứa Nguyên dừng lại trong chớp mắt, nụ cười trên mặt mang theo một tia âm trầm:
".... Giúp ta giết chết vị Thánh nữ Giám Thiên Các kia mà thôi."
"."
Ánh mắt Đường Nhược Phủ trì trệ.
Hứa Nguyên dường như không phát giác dị dạng của đối phương, thở dài một tiếng, tự mình tiếp tục nói:
"Tiền bối có chỗ không biết, vị thánh nữ kia tựa như con chó vậy, ta và Thiên Diễn ở trên địa giới nhiều nhất là một tuần, nàng liền có thể nghe mùi mà tìm đến, cho nên mong rằng tiền bối xem tình cảm giữa chúng ta, giúp tiểu tử ta giải quyết hết mối phiền toái này."
Dứt lời trầm mặc, trong lầu các an tĩnh một lát, Đường Nhược Phủ chậm rãi thở ra một hơi:
"Tiểu tử ngươi cũng thật sự để mắt đến ta."
Hứa Nguyên sửa sang cẩm bào, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, lời nói chăm chú:
"Đó là tất nhiên, tiền bối ngài cường đại như vậy, tiểu tử ta thế nhưng đã tự mình trải nghiệm qua, nếu như không phải do kiếm kỹ của tiểu bối và tiền bối vừa vặn tương khắc, lúc này chỉ sợ người bị bắt hẳn là ta và Thiên Diễn."
Đường Nhược Phủ trầm ngâm trong chớp mắt, lắc đầu:
"Việc này, ta không làm được."
"Không làm được?"
Trong mắt Hứa Nguyên lộ ra kinh ngạc, nhìn sang phụ nhân dáng người đầy đặn yểu điệu trước người mình, thanh âm chân thành tha thiết mà thành khẩn:
"Thật sự, không làm được a?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận