Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 982: Biết thế lực phương nào không?

Nữ tử xinh đẹp nhắm mắt lại gật đầu:
“Vâng ạ.”
“Đừng để xảy ra án mạng.”
“…” – Nữ tử xinh đẹp.
Đi đến bàn đá trong sân ngồi xuống, Lý Quân Khánh vỗ vỗ đùi mình rồi cười:
“Lại đây, đã lâu bổn vương không gặp ngươi, có hơi nhớ rồi đấy.”
Đôi mắt đẹp của nữ tử hơi lóe lên, khuôn mặt đỏ ửng nhẹ, chậm rãi bước lên, vòng lấy cổ Lý Quân Khánh, bờ mông kề lên đùi hắn.
Lý Quân Khánh thuận tay ôm lấy eo nhỏ của nữ tử xinh đẹp cười hỏi:
“Thông tin mà ta đưa ngươi lúc trước, đã điều tra ra sao rồi?”
Nghe vậy, nữ tử xinh đẹp hơi do dự, nhỏ giọng nói:
“Vị Hứa Tam công tử kia giáng xuống nơi đây, hẳn là đã gặp một chút việc.”
“Ồ?”
Trong đình viện yên tĩnh nhẹ vang lên một tiếng nghi hoặc, nhưng trong mắt Lý Quân Khánh lại không có chút kinh ngạc nào.
Với cước lực của lầu các Huyền Ưng, hoàn toàn có thể bay thẳng về thành Đế An mà không cần tu chỉnh, nhưng Hứa Nguyên lại chọn đặt chân ở huyện Huệ Châu này.
Nếu nói không có chuyện ẩn giấu thì hắn không tin.
Nghĩ đến đây, tay hắn hơi dùng sức, cau mày hỏi:
“Là ám sát ư?”
“Rất có thể.” – Nữ tử xinh đẹp cảm nhận được cái tay không an phận trên thân thể mình kia, chịu đựng run rẩy, đáp:
“Hơn nữa, chỉ sợ tu vi người đó rất cao.”
Lý Quân Khánh nghe thế không khỏi thở dài:
“Chậc, đến thật à, biết thế lực phương nào không?”
Nữ tử xinh đẹp hơi im lặng, khẽ nói:
“Chuyện này thì không rõ, nhưng thiếp thân men theo tin tức mà điện hạ ngài lưu lại, thời gian trước có phát hiện được khí tức của Thánh Nữ Giám Thiên Các rời đi ở gần Bình Dã Lăng.”
So với những tên ăn thịt nắm quyền lớn trong tay ở thành Đế An, theo một góc nào đó thì các quan chức trong huyện nha càng biết hưởng thụ sinh hoạt.
Ít ra thì bọn họ không cần phải lên giường đi ngủ sớm để thượng triều.
Kim đồng hồ của đồng hồ nhật quỹ (1) được thiết lập ở ngoài nha đường đã đến giờ Thìn theo mặt trời mọc lên ở phương Đông, toàn bộ phủ nha vẫn rất yên tĩnh, chỉ có những người hầu và các văn thư trực buổi sớm mới đi lại rón rén.
Nhưng mà sự yên tĩnh của phủ nha hôm nay lại có thêm vài phần quỷ dị so với ngày xưa.
Thủ vệ đang trực, hạ nhân quét lá rụng ngoài sân, thậm chí cả những trợ tá giúp Huyện lệnh xử lý sự vụ kia đều thi thoảng ngước nhìn nơi sâu nhất của phủ nha trong bầu không khí yên tĩnh ấy.
Trong sự im lặng đó, một vị công tử ca ăn mặc áo bào hoa quý giá đang chậm rãi bước vào huyện nha.
Bộ khoái đang trực ở cửa chính của huyện nha vô thức muốn cản, vì không rõ đối phương, theo như chức trách thì phải cản lại chút, nhưng sau khi nhìn bộ trang phục rõ ràng có giá trị không nhỏ trên người y thì hắn lặng im cho qua.
Những người dậy sớm như bọn họ đều đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người rung động vừa rồi.
Ở huyện Huệ Châu rộng lớn này, gần như tất cả các quan lại có phẩm chức, thân sĩ hào môn, ông chủ buôn có mặt mũi đều chen chúc tìm đến nơi phủ đường sâu nhất của huyện nha trong thời gian không tới mười lăm phút.
Bọn họ không biết tại sao những nhân vật lớn ấy lại tề tựu ở phủ nha vào sáng sớm hôm nay, nhưng lại biết rằng những người đó không phải là người mà kẻ hèn như họ có thể bàn tán.
Vào phủ nha không bị ngăn trở, Hứa Nguyên vô cùng hứng thú mà đánh giá bố cục nơi đây.
Trong mắt hắn, kiến trúc ở đây cũng bình thường, nhưng đã là nha môn của một huyện, nơi trung tâm xử lý chính vụ thì nơi này được xây dựng hơi quá tráng lệ.
Tường cao sân rộng, đình đài thủy tạ, hành lang sách, phòng đàn, khu giải trí và khu sinh hoạt cần cái gì có cái đó.
Thậm chí, Hứa Nguyên còn nhìn thấy một hồ nước nhân tạo không nhỏ sau khi đi qua vài cái sân.
Hòn non bộ sống động như thật, đàn cá chép bơi lội, giữa hồ còn có một cái đình.
Dừng chân thưởng thức phong cảnh, bỗng Hứa Nguyên chợt nhìn thấy một nữ tử được vài người thị nữ vây quanh đi ngang qua bên hồ.
Không trang sức bới tóc, dáng người xinh đẹp, tuổi trẻ tươi sáng, tâm hồn to lớn vừa đi vừa nảy.
Chắc mới tỉnh ngủ, đến yếm cũng không mặc.
Mà dường như nữ tử cũng nhận thấy ánh mắt của Hứa Nguyên, ngoái nhìn bất thiện, như thể muốn coi thử xem là tên nào không có mắt dám láo như vậy.
Nhưng sau khi vừa nhìn nhau, thấy rõ dáng vẻ của nam tử, vẻ bất thiện trong mắt nữ tử dần chuyển thành ngượng ngùng, siết chặt quần áo, chớp mắt quyến rũ rồi đỏ mặt bỏ chạy nhanh.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, khóe môi Hứa Nguyên khẽ cong lên, hắn liếc nhìn ảnh ngược của nam tử tuấn mỹ trong hồ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Xem nàng có lẽ là gia thất của Huyện lệnh nơi đây, dù sao thì phủ nha Đại Viêm cũng là nơi mà Huyện lệnh sinh hoạt thường ngày.
Mỹ nhân trong phủ, nắm chắc quyền lực.
Tên Huyện lệnh này rất biết hưởng thụ.
Hứa Nguyên khẽ thở ra, cười lẩm bẩm:
“Tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân (2). Huyện lệnh này chắc là quan thanh liêm, ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận