Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1062: Ta Biết Được

Chậc chậc lưỡi, Chu Bác Văn chậm rãi dịch bước tiến lên, đi tới vị trí sau lưng cách nữ tử khoảng ba trượng đứng vững, lấy ra món Linh Thiên Nghi từ trong trữ vật giới, hai tay dâng lên, cúi người hành lễ thật sâu:
"Các chủ, đây là Thái Sử Tôn giả trước khi chết đưa cho Chu mỗ trả lại người"
Thiên Uyển nghe vậy chậm rãi quay lại, ánh mắt thần tính lạnh nhạt nhìn tên trưởng lão Thuế Phàm thân hình mập mạp phía sau lưng, nhưng không nói gì.
Nhìn thấy một màn này, Chu Bác Văn có cảm giác trong nháy mắt có chút mồ hôi đầm đìa.
Có lúc chỉ trầm mặc nhìn chăm chú lại càng có thể khiến cho tâm thần người khác có chút không tập trung, nhất là dưới tình huống trong lòng người có quỷ.
Hắn lại không thể không đến đây phục mệnh.Nhưng cũng may rất nhanh, thanh âm lạnh nhạt của Thiên Uyển liền truyền tới:
"Thất bại rồi?"
"Vâng"
Chu Bàn Tử rủ đầu xuống thấp hơn, thân thể sừng sững bất động, nhưng nhịp tim đã lặng lẽ gia tốc.
Hắn có chút sợ hãi Các chủ ngay lúc này lại cho hắn một câu "Nếu đã thất bại, ngươi vì sao vẫn còn sống". Dù sao, toàn bộ hành động ám sát có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Đã trêu chọc tới Tướng Quốc phủ, lại còn hao tổn nhân thủ, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó còn làm gia tốc quá trình diễn hóa kiếp nạn.
Mà là trưởng lão Giám Thiên Các duy nhất may mắn còn sống sót trong năm người tham gia ám sát, Chu Bác Văn hắn không thể nghi ngờ là đối tượng vấn trách duy nhất.
Yên lặng trong chớp mắt, Chu Bác Văn chợt thấy trên tay trống không, Linh Thiên Nghi kia cách không bị thu đi, lập tức thanh âm không chứa bất kỳ tâm tình gì của Thiên Uyển liền lần nữa truyền đến:
"Việc này, ta đã có đoán trước"
Nghe thấy lời ấy, đôi mắt buông xuống của Chu Bác Văn trong nháy mắt thở dài một hơi.
Xem ra, Các chủ lão nhân gia nàng không định truy trách.
Nhưng câu trả lời của nàng vẫn không khỏi làm cho trong lòng hắn dâng lên một vòng nghi hoặc.
Đã có đoán trước...
Có ý tứ gì?
Lông mày hơi nhăn lại, Chu Bác Văn chậm rãi giương đôi mắt, nhìn về phía vị Các chủ dường như không mảy may nhiễm chút bụi bặm phàm tục trước mắt hỏi:
"Các chủ ngài đã biết trước chuyến này chúng ta sẽ thất bại?"
Thiên Uyển bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương, thanh âm thanh đạm nhẹ nhàng:
"Mở đầu kiếp nạn đã thành định số, nếu như muốn thay đổi mệnh, rất khó"
Chu Bác Văn nghe vậy chân mày nhíu chặt hơn, an tĩnh trong chớp mắt, hắn thở ra một ngụm trọc khí, thấp giọng nói:
"Nếu Các chủ ngài đã biết được kết quả, vì sao còn...
"Đây là thử nghiệm tất nhiên"
"Chỉ vì một lần thử nghiệm, ba tên Thuế Phàm..."
Ánh mắt không chứa bất kỳ tâm tình gì quăng tới khiến trong lòng Chu Bác Văn run lên bần bật, vội vàng thông đôi mắt xuống thấp giọng nói:
"Thuộc hạ đi quá giới hạn"
Thiên Uyển cầm Linh Thiên Nghi trong tay, chậm rãi quay thân thể lại, lại lần nữa nhìn về phía phương bắc phía ха:
"Đi xuống đi.
Chu Bác Văn nghe vậy hơi có vẻ chần chờ:
"Các chủ. Quá trình cụ thể chuyến này và diễn hóa kiếp nạn của Hứa Trường Thiên thuộc hạ còn chưa báo cáo" Thiên Uyển nhìn thiên khung xa xôi thanh âm rất nhẹ:
"Về sau ta sẽ triệu kiến ngươi lần nữa, Thánh nữ nàng lập tức sắp tới rồi"
Chu Bác Văn nghe nói lời ấy trong nháy mắt hiểu rõ.
Thánh nữ phụng mệnh đi tới đế kinh, mà giờ khắc này lại kháng mệnh mà quay về, rõ ràng là vì sự tình ám sát Hứa Trường Thiên này.
Một trong số những "Hung thủ" như hắn nếu như vừa lúc bị nàng bắt gặp, sợ rằng sẽ sinh ra nhiễu loạn không nhỏ.
Thầm nghĩ vậy, Chu Bác Văn khom người lại lần nữa thi lễ, thân hình mập mạp trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, trên đỉnh cự tháp to như vậy lại lần nữa chỉ còn lại hình bóng Thiên Uyển độc lập mà xinh đẹp im lặng đứng lặng.
Thời gian từng giây phút trôi qua, sau nửa khắc đồng hồ, một đạo độn quang màu vàng kim ánh vào trong tầm mắt Thiên Uyển.
Độn quang xẹt qua chân trời, thoáng chốc đã tới trên không đỉnh tháp.
Đứng giữa hư không trên đỉnh tháp, thiếu nữ nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh nhạt của sư tôn phía dưới, răng nanh nhỏ nhắn tinh xảo cắn chặt khóe môi.
Đối mặt mấy giây, thanh âm thanh đạm thấp nhu của Thiên Uyển nhẹ nhàng vang lên:
"Xuống đây đi"
Thiên Diễn nghe vậy không hề động, vẫn đứng ở hư không như cũ, ánh mắt bên trong mắt vàng cực kỳ phức tạp, cắn răng lên tiếng hỏi:
"Thiên Uyển, vì sao?"
Nghe được xưng hô như vậy, bên trong cặp mắt vàng thần tính của Thiên Uyển vẫn không có bất kỳ tâm tình chập chờn gì.
Thánh nữ và Các chủ đều là “Thiên”, cũng vô thượng không phân chia hạ cấp, có thể dựa theo luân lý thế tục mà xưng hô một tiếng sư tôn, cũng có thể dựa theo pháp lý Giám Thiên gọi thẳng tên tự.
An tĩnh một chút, Thiên Uyển không phủ nhận, thanh âm thanh nhạt hỏi lại:
"Ngươi cảm thấy là vì cái gì?"
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Thiên Diễn hơi run rẩy, thanh âm thanh thúy trầm thấp:
"Kiếp nạn chỉ là một phần nguyên nhân rất nhỏ trong đó, mở đầu đại kiếp cũng không đại biểu nhất định chính là bản thân kiếp nạn Thiên Uyển nhìn tình cảm xoắn xuýt trên mặt thiếu nữ, ngữ khí nhu chậm đi một chút: "Việc này ta biết được.
1057 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận