Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 765: Nguyện đồng hành cùng công tử

Lạc Vi.
"."
"."
"Hắt xì!"
Không có bất kỳ dấu hiệu gì mà hắt xì hơi một cái, Hứa Nguyên vô thức che kín áo choàng trên người, nhìn tuyết bay đầy bầu trời.
Đứng cao nhìn xa, nhưng lên cao quá lạnh, nhưng là cường giả Ngưng Hồn hẳn là không thể dính cảm mạo a.
n. Chắc là có người đang nhớ hắn.
Thầm nghĩ mấy chuyện không có thực này, về tới trước lối vào doanh trướng giáo úy, Hứa Nguyên cảm giác chính mình thoáng có chút khẩn trương.
Hắn có chút lo lắng sau khi đi vào lại trông thấy Thiên Diễn bị Lý Thanh Diễm khi dễ đến mức nước mắt rưng rưng.
Suy tư, Hứa Nguyên chuẩn bị xốc mành lều lên, nhưng tay ra còn chưa đụng vào mành lều thì bên trong đã kéo ra trước.
Ba bóng hình xinh đẹp tuần tự từ trong đi ra.
Lý Thanh Diễm trên đầu đội màn ly, Thiên Diễn mặt không biểu tình, tiểu Bạch cúi đầu đi theo ở phía sau.
Hứa Nguyên nhìn thấy nhóm người này, há to miệng nhưng còn chưa nói gì thì Lý Thanh Diễm đã dẫn đầu mở miệng trước, thanh tuyến thanh lãnh:
"Ngậm miệng, chuẩn bị đi."
"A?"
Hứa Nguyên nháy mắt, nhìn Lý Thanh Diễm, lại nhìn khuôn mặt không thay đổi của Thiên Diễn, liếm liếm khóe môi:
"Không phải chứ, cùng đi sao?"
"Thế nào, ngươi muốn đi một mình?"
Thiên Diễn nghiêng qua hắn một cái, mắt vàng duyên dáng híp lại, quét mắt nhìn trên dưới Hứa Nguyên một cái:
"Có điều lấy tu vi này của Tam công tử ngươi một mình xuôi nam, chỉ sợ đại khái sẽ chết trên đường."
Nghe lời nói tràn ngập mùi thuốc súng của nàng, Hứa Nguyên cảm giác đang bị miệt thị, thấp giọng phản bác:
"Sách, nhiều Võ Đồ luyện cốt luyện mạch dám hoạt động tại Bắc cảnh như vậy, tu vi Ngưng Hồn của ta kỳ thật cũng không kém."
Lý Thanh Diễm đè ép màn ly trên đỉnh đầu, hắc sa lắc nhẹ:
"Nếu đã như vậy, Trường Thiên không ngại một mình xuôi nam? Nếu như lần này có thời cơ một mình xuôi nam du ngoạn Bắc cảnh này, Trường Thiên hẳn sẽ có thu hoạch rất lớn."
"."
Hứa Nguyên hạ miệng.
Hắn cảm giác tình huống có chút không đúng.
Từ trên tường thành đi đường vòng quay về doanh mất gần nửa canh giờ, hai nữ nhân này ở cùng một chỗ không phải sẽ so kè nhau a? Tại sao hắn lại có cảm giác chính trọng tài hắn lại biến thành người bị nhằm vào vậy?
Nghĩ đến đây, hắn không chút dấu vết liếc qua tiểu Bạch cúi đầu đi theo ở phía sau.
Bạch Mộ Hi cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt sáng nâng lên, liếc qua hai bóng hình xinh đẹp một cao một thấp phía trước, đôi mắt lấp lóe một cái, chớp mắt nhỏ giọng nói:
"Công tử nếu như muốn một mình xuôi nam, Mộ Hi nguyện ý đi theo đồng hành cùng công tử."
Bá ——
Dứt lời, hai ánh mắt thanh lãnh không hẹn mà cùng hướng về phía nàng nhìn lại.
Tiểu Bạch không chần chờ chút nào, trực tiếp cúi đầu:
"Nếu như Vũ Nguyên điện hạ ngài đồng ý."
Lời nói trực tiếp không để ý đến người nào đó, chuyện này khiến thiếu nữ mặc cung trang có chút bất mãn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lên, nhìn chằm chằm vị nữ tử khí tức cổ quái, ánh mắt cũng mang theo một chút bất thiện.
Lý Thanh Diễm nghe vậy ánh mắt dưới màn ly lộ ra hứng thú.
Hứa Nguyên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng rất hài lòng.
Đã nghe lời lại còn hiểu chuyện, còn hiểu chuyện đến mức vào thời điểm thích hợp dùng hương trà kéo cừu hận thay hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên thấp giọng nói:
"Được rồi, Mộ Hi, đừng chọn cách ly gián, Thanh Diễm và Thiên Diễn cũng chỉ là nói nhảm mà thôi."
Bạch Mộ Hi nghe vậy lập tức hạ thấp người thi lễ, không có bất kỳ giải thích gì:
"Mộ Hi biết sai."
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Vâng."
"."
Đảo đôi mắt, Hứa Nguyên nhìn về phía hai nữ tử, nhưng còn chưa nói chuyện đã nghe Thiên Diễn bỗng nhiên mở miệng, thanh tuyến thanh thúy lạnh nhạt:
"Hứa Nguyên, ta còn chưa nghe ngươi giới thiệu qua vị Bạch tiểu thư này."
Mắt Hứa Nguyên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Lý Thanh Diễm, mang theo nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi vừa rồi chưa giới thiệu qua?"
Lý Thanh Diễm bàng quan, giản lược nói:
"Vừa rồi Tư Mệnh nàng nói cho Thánh nữ, nàng chịu đại ân của ngươi nên mới nguyện ý đi theo ngươi."
Hứa Nguyên ngoái nhìn về phía Thiên Diễn:
"Cái này không phải là đã giới thiệu qua rồi sao? Ta có ân với nàng, cho nên nàng đi theo ta, chỉ đơn giản như vậy."
"."
Đôi mắt Thiên Diễn lấp lóe, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Nguyên và Bạch Mộ Hi.
Người trước vẫn một mặt bình tĩnh đương nhiên, người sau đã nhu thuận thõng tầm mắt xuống.
Biểu lộ của hai người khiến nàng có một loại ủy khuất có lực nhưng không chỗ phát tiết.
Rõ ràng quan hệ khẳng định không chỉ như thế, nhưng nàng không có bất luận lập trường gì để chất vấn hắn.
Nhìn thiếu nữ cung trang không nói lời nào, trong con ngươi Lý Thanh Diễm hiện lên một vòng ý cười, bỗng nhiên mở miệng đổ thêm dầu vào lửa, thanh âm rất nhẹ:
"Trường Thiên cứu được người nhà Tư Mệnh, nàng cũng không có gì báo đáp, cho nên… ân, ha ha."
"."
Ánh mắt Hứa Nguyên trì trệ, từng chút từng chút chuyển đôi mắt nhìn về phía Lý Thanh Diễm, mang theo một ý tứ không thể tưởng tượng nổi.
Tê. Ngươi ám toán ta đấy à?
Phía dưới màn ly, cặp mắt đỏ mỹ lệ kia nhìn về phía hắn chớp chớp.
Cảm giác như có gai ở sau lưng khiến Hứa Nguyên phát hiện chính mình có chút cảm thấy đã đánh giá thấp tâm trả thù của nữ nhân này, nữ nhân lý trí thông tuệ cũng sẽ mang thù đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng thần sắc trên gương mặt tuấn mỹ của Hứa Nguyên vẫn bình tĩnh như trước, bởi vì hắn biết tiểu Bạch sẽ ra tay.
Không ngoài sở liệu,
Thanh âm Lý Thanh Diễm vừa dứt, thanh âm Bạch Mộ Hi đang buông thõng tầm mắt nhẹ nhàng lặng lẽ truyền đến:
"Điện hạ nói không sai, đại ân lần này Mộ Hi quả thật là không thể báo đáp, nhưng mà…. đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của Mộ Hi."
"Đừng diễn."
Thanh âm thanh lệ của Thiên Diễn đánh gãy biểu diễn của ba người, hít sâu một hơi, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ thay đổi:
"Coi như không phải mong muốn đơn phương, ta…. dù sao cũng không có tư cách nói gì."
Khó nhất là nhận ân của mỹ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận