Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 801: Thiên Tự Chân Ngôn

Nghe được lời này, đầu Hứa Nguyên vô thức hiện lên khuôn mặt thanh lệ tuổi thiếu nữ của Thiên Diễn kia.
Nếu Lạc Hi Nhiên không biết, vậy Thiên Diễn chắc phải biết ha?
Là Thánh Nữ đương thời của Giám Thiên Các, người tu đến cấp Ngũ thiên của Diễn Thiên Quyết, Thiên Diễn chắc chắn biết đáp án cho chuyện này.
Nếu hắn hỏi thẳng nàng thì nàng có nói cho hắn không nhỉ?
Im lặng một hồi, Hứa Nguyên vẫn là bỏ đi ý nghĩ đó dưới đáy lòng.
Hắn không muốn lấy tình cảm để tính kế nàng Thánh Nữ như túi trút giận kia.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói:
“Nói vậy thật đáng tiếc nhỉ, vậy tại sao năm đó Hi Nhiên lại không được chọn thế?”
Lạc Hi Nhiên không giấu diếm:
“Nam đó ba lần bổn tọa lĩnh ngộ bia đá Diễn Thiên lại cũng chỉ lĩnh hội được một trang khuyết của Thiên Tự Chân Ngôn, không thể vận chuyển công pháp một cách hoàn chỉnh.”
Nghe vậy, Hứa Nguyên đột nhiên nhớ tới Lạc lão đầu, hơi tò mò hỏi:
“Còn anh ngươi thì sao, chắc thiên tư của hắn không kém chứ?”
“…”
Lạc Hi Nhiên im lặng một lát, lắc đầu, giọng điệu thản nhiên, không hề gợn sóng mà nói về người thân cốt nhục ấy:
“Hắn thua ta trong buổi tế điển Trắc Linh, mà trong Lạc tộc chúng ta chỉ có một vị trí ứng tuyển, nhưng nếu ngươi hỏi thiên tư của Lạc Đạo Phàm, có thể trở thành Thánh Tôn thì thiên tư của hắn đương nhiên cũng không thua kém gì.”
Hứa Nguyên phát hiện vị nghĩa muội này dường như hơi không chào đón Lạc lão đầu:
“Nói thế, thiên tư của ca ca ngươi yếu hơn ngươi?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng hắn biết Thiên Tự Chân Ngôn.”
“…” – Lạc Hi Nhiên.
Mắt Hứa Nguyên lóe lên sự kỳ lạ:
“Ngươi không biết?”
Dừng một chút, âm thanh mảnh khảnh của Lạc Hi Nhiên hơi khó tả:
“Không biết, năm đó Các chủ chưa từng tiết lộ cho ta.”
Nói rồi, nàng ngước mắt lên nhìn vào mắt Hứa Nguyên, giọng mang vẻ chần chờ:
“Hắn…thật sự biết Thiên Tự Chân Ngôn?”
Hứa Nguyên khẽ nhớ lại, đưa ra câu trả lời khẳng định:
“Ta tận mắt thấy hắn từng dùng qua, để loại bỏ Thiên Tự Chân Ngôn của Thiên Diễn.”
“Hừm…hình như là lúc hắn thừa dịp đại kiếp dị quỷ đến, tiền tuyến căng thẳng, Giám Thiên Các không người, lén đi vào tìm hiểu bia đá Diễn Thiên.”
Lạc Hi Nhiên thở dài.
Thời cơ và thời gian đều đúng, tên quỷ nhỏ này không lừa nàng.
Nơi đặt bia đá Diễn Thiên là nơi bế quan của các chủ Giám Thiên, năm đó khi hắn phản bội và chạy trốn cũng là lúc Các chủ ra ngoài vây giết dị quỷ Thánh Nhân.
Nàng nhớ rõ, dường như nàng Các chủ ấy chỉ ra ngoài có một tháng.
Nói cách khác, thời gian để năm đó hắn lĩnh hội được bia đá Diễn Thiên chỉ không tới một tháng.
Nghĩ thế, đôi mắt sáng ngời của Lạc Hi Nhiên chậm rãi rũ xuống.
Gió sớm nhẹ lướt qua màn cửa, nàng nhìn bóng phản chiếu của mình trong chén, khẽ thở dài trong lòng.
Chưa tới một tháng đã hiểu được Thiên Tự Chân Ngôn.
Ha, hóa ra thì ra là năm đó tên kia cố tình thua nàng.
Trong dòng suy tư, Lạc Hi Nhiên đột nhiên nhận thấy có thứ gì đó đang đến gần trước mặt.
Hơi ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt cười như không cười của tên tiểu quỷ kia.
Hứa Nguyên Mạc sờ cằm, chế giễu nói:
“Sao, qua thời gian vạn năm mới phát hiện lòng tốt của huynh trưởng mình?”
Trong lúc nói, Hứa Nguyên đưa tay vỗ vỗ vai nàng, mỉm cười:
“Nhưng ngươi cũng không phải là kiểu ‘tử muốn nuôi mà thân không còn (1) ’, tai họa để ngàn năm, giờ ngươi kêu ta một tiếng huynh trưởng đi, về Đế Kinh bổn công tử liền cho các ngươi đoàn tụ.”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đê tiện kia, Lạc Hi Nhiên trực tiếp phất tay hắn ‘chát’ một cái, lạnh lùng từ chối:
“Không cần.”
Hứa Nguyên chậc lưỡi, trong mắt hơi có vài phần trêu tức.
Trào lưu tsundere qua lâu rồi, nữ nhân này không biết ư?
Trước khi hắn kịp lên tiếng, giọng việc công xử theo phép công của Lạc Hi Nhiên truyền tới:
“Hôm nay bổn tọa nói chuyện này, là vì Thánh Nữ đã truyền Diễn Thiên Quyết cho ngươi.”
Ô, ra là tưởng hắn đang chiêu mộ nàng.
Nhưng Hứa Nguyên không nói toạc ra, lắc đầu, thấp giọng hỏi:
“Được được được, nên là cái Diễn Thiên Quyết này lĩnh hội kiểu gì?”
Lạc Hi Nhiên liếc mắt nhìn hắn:
“Không phỉa vừa rồi ngươi đã tìm hiểu một lần rồi ư?”
Hứa Nguyên sững sờ, do dự hỏi:
“Hồi ức lại là được á?”
Khóe môi Lạc Hi Nhiên cong lên:
“Đừng hỏi ta, bổn tọa cũng không biết, lời vừa rồi chỉ là phỏng đoán dựa vào khí tức trên người ngươi.”
Hứa Nguyên cau mày:
“Không phải ngươi đã từng tìm hiểu về tấm bia Diễn Thiên sao?”
Mắt Lạc Hi Nhiên tựa như bích hồ, khóe môi mìm cười:
“Đúng rồi, tiểu quỷ ngươi cũng biết là năm đó bổn tọa lĩnh hội bia đá Diễn Thiên.”
“…” – Hứa Nguyên ngừng nói.
Tới nữa, hai huynh muội Lạc lão đầu này y chang nhau, hỏi chuyện gì cũng nói không biết.
Thấy vậy, Lạc Hi Nhiên dịu dàng an ủi:
“Tiểu quỷ, ngươi yên tâm, lấy ngộ tính của Tiên Thiên đạo thể…”
“Đừng đánh đồng bổn công tử với Tiên Thiên đạo thể của trước kia, ta đặc thù.”
“…” – Lạc Hi Nhiên.
Liếc trắng tên quỷ nhỏ không biết điều này, Lạc Hi Nhiên ung dung nói:
“Tiểu quỷ, thật ra thì so với…”
“Ủa nè, ngươi có thể nào đừng kêu ta là tiểu quỷ không?”
“Giận?”
“Không.”
“Vậy thì không thể.” – Lạc Hi Nhiên mỉm cười xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận