Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1198: Lần Đầu Gặp Mặt

Chương 1198: Lần Đầu Gặp MặtChương 1198: Lần Đầu Gặp Mặt
"Chúng ta vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Giống như Lâu Cơ vừa nói, độc công của cay nghiệt mỹ phụ bắt nguồn từ nàng, sau khi Hứa Nguyên phát hiện mình trúng độc, chỉ trong vài hơi thở, hắn đã có thể khống chế thân thể.
Hứa Nguyên đứng thẳng người dậy, thuận tay phủi đi lớp tuyết bám trên vai Lâu Cơ, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"À đúng rồi, vừa rồi nói đến việc sau khi tỷ tỷ vào kinh thành chuẩn bị thiết kế phụ thân, sau đó thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào? Thất bại rồi."
Lâu Cơ đưa tay lên gạt đi động tác giả vờ giả vịt của Hứa Nguyên, nhẹ nhàng rắc một ít bột phấn không màu không mùi về phía thi thể mỹ phụ cay nghiệt.
Bột phấn tiếp xúc với thi thể, sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, thi thể mỹ phụ cay nghiệt liền nhanh chóng khô quắt đi ngay giữa trời tuyết bay đầy trời.
Hứa Nguyên lắng lặng nhìn, nhưng lập tức trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Là người trong nghề, hắn hiểu rõ việc mang theo Hóa Thi Phấn để hủy thi diệt tích là lẽ thường tình, nhưng Hứa Nguyên bỗng nhận ra nữ nhân này không phải người thường.
Có thể khiến hắn không kịp trở tay, lại dám ở ngay trước mặt Lâu Cơ thử khống chế hắn, mỹ phụ trung niên này chắc chắn là một cường giả Nguyên Sơ.
Mà thứ bột phấn này...
"Hóa Linh Phấn."
Nhìn khoảng đất trống lõm xuống trên nền tuyết trắng, Lâu Cơ thuận miệng giải thích:
"Thứ này vô dụng với người sống, nó sẽ phản ứng với Nguyên Khí, chỉ cần hơi vận công một chút sẽ lập tức hóa thành khói xanh...'
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, khóe môi hơi nhếch lên, bổ sung thêm:
"À, thứ này là do Tứ muội nghiên cứu ra đấy, nghe nói là để khắc trận văn tinh xảo lên lân giáp, sau này ta phát hiện ra nó cũng có tác dụng với thân thể con người, bèn đổi tên rồi dùng luôn.”
Hứa Nguyên.
Trong lòng thầm than, nếu không có Tứ muội, e là cái nhà này sớm muộn cũng tan, bỗng thấy Lâu Cơ đã rời đi từ lúc nào, không còn chút lưu luyến.
Hứa Nguyên vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, ta nghe nữ nhân kia cũng gọi tỷ là tỷ tỷ?" "Ta còn tưởng ngươi không hề tò mò."
Lâu Cơ liếc nhìn Hứa Nguyên, nhỏ giọng nói:
"Tâm Minh... là đứa trẻ ta nhặt được ở khu Hắc Hạng."
Hắc Hạng?
Hứa Nguyên nhíu mày.
Hắn đã từng nghe đến cái tên này, bởi vì nó năm ngay trong lòng Đế An thành.
Cũng như việc phần lớn những kẻ quyền quý trên thế gian này đều tự cho mình là người tốt, không thể thấy ai chịu khổ, hoàng tộc Đại Viêm cũng vậy.
Vì đám người giàu sang quyền quý ấy không muốn thấy cảnh nghèo khổ, nên đã dồn hết những kẻ khốn cùng nhất vào một nơi, gọi là Hắc Hạng.
Nói một cách dễ hiểu hơn, đó là khu ổ chuột.
Ngay khi Hứa Nguyên cho rằng nữ nhân cay nghiệt kia là nhân vật mà Lâu Cơ vô tình gặp được, thì Lâu Cơ lại nhẹ giọng nói:
"Ta nhặt được nàng ấy vào năm thứ hai sau khi đến kinh thành, khi đó nàng ấy chỉ khoảng năm tuổi, cao chừng này...
Nói xong, Lâu Cơ cúi đầu xuống, đưa tay ra hiệu ngang hông mình:
"Lúc đó, nàng ấy co ro trong một góc tường, run rẩy, trên người chỉ có độc một mảnh vải rách. Ta đi ngang qua, nhìn thấy nàng ấy, cũng như nhìn thấy chính bản thân mình trong quá khứ. Vậy nên ta đã cho nàng ấy một tấm nỉ, cùng một ít thức ăn vừa xin vừa cướp được từ những kẻ ăn mày khác..."
"Chờ đã.
Hứa Nguyên lần đầu tiên lên tiếng cắt ngang lời Lâu Cơ.
"Hửm?"
Lâu Cơ hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn Hứa Nguyên, chờ đợi hắn nói tiếp.
Hứa Nguyên xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Đâu tiên, sau khi Lâu Cơ vào kinh thành liền âm thâm theo dõi phụ thân, lên kế hoạch tiếp cận, nhưng tại sao câu chuyện lại đột ngột chuyển sang việc đi tranh giành thức ăn với đám ăn mày?
Cân nhắc một chút, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ đã nói là muốn tiếp cận phụ thân sao?"
"Đúng vậy."
Lâu Cơ đáp một cách tự nhiên:
"Nhưng chẳng phải ta đã nói là thất bại rồi sao?" "Sau khi thất bại liền đến khu Hắc Hạng?"
Lâu Cơ trâm ngâm một chút, sau đó khẽ bật cười, nói:
"Cũng đúng, mới giây trước còn muốn tiếp cận vị phụ thân quyên cao chức trọng của ngươi, giây sau đã phải đi tranh giành thức ăn với đám ăn mày, quả thực có chút đối lập. Nhưng mà, đó là việc bất đắc dĩ."
Nói xong, Lâu Cơ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài:
"Mấy năm tháng lưu lạc đó đã cho ta một ảo giác, ta luôn nghĩ chỉ cần mình muốn làm, thì chắc chắn sẽ làm được. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là ngây thơ..."
"Ban đầu, mục đích của ta khi đến kinh thành chính là tiếp cận và lợi dụng phụ thân của ngươi. Ta đã rất cố gắng, và sau bao nhiêu khó khăn, mưu kế của ta cũng thành công vào tháng thứ ba."
Năm Vĩnh Khánh thứ 43, Lâu Cơ lần đầu tiên được gặp riêng Hứa Ân Hạc.
Chỉ là, khi đó, tâm tư tính toán của nàng lại bị đối phương xem như trò đùa của con trẻ.
Trong tửu quán thoang thoảng hương trà.
Vị thiếu niên mặc y phục sang trọng, đưa tay xoa mái tóc rối bù của cô bé, giọng nói dịu dàng pha chút tinh nghiêm khắc:
[ Tiểu nha đầu, lần sau không được thế nữa đâu. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận