Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 843: Chỉ có ngươi mới là tri kỷ

Tâm tư Hứa Nguyên thay đổi thật nhanh, nhẹ nhàng áp sát tới, muốn kéo tay của nàng.
Thiên Diễn thấy thế đôi mắt nhíu lại, đang chuẩn bị cho tên hỗn đản này một bài học, liền nghe thấy thanh âm nhu hòa ôn nhuận của hắn truyền vào trong tai:
"Hồng nhan tri kỷ, các nàng là hồng nhan, chỉ có ngươi mới là tri kỷ."
"."
Trong tim Thiên Diễn vô thức run lên, dừng lại động tác của mình.
Mà lúc này Hứa Nguyên đã thành công lôi kéo tay của nàng, thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
Tựa ở trong lồng ngực quen thuộc này, Thiên Diễn hít mũi một cái, hừ nhẹ một tiếng:
"Miệng lưỡi trơn tru."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng nắm cả vòng eo của nàng, tiến đến bên tai của nàng thấp giọng nói:
"Ta nói sai sao, ngươi chẳng lẽ không phải người hiểu rõ ta nhất?"
"."
Vành tai óng ánh bởi vì khí tức của hắn mà hơi phiếm hồng, Thiên Diễn nắm chặt góc áo của hắn, nhỏ giọng nói nhỏ:
"Vừa nãy ta đã nói, đừng động tay động chân với ta."
Cảm giác quen thuộc xông lên đầu, Hứa Nguyên bỗng nhiên cảm thấy một trận xao động không thể khống chế, cánh tay nắm cả người thiếu nữ trong ngực hơi dùng sức.
"Ngô ân."
Một tiếng ưm, khuôn mặt trắng nõn sáng long lanh của Thiên Diễn bỗng đỏ ửng lan tràn ra.
"."
Bạch Mộ Hi đang quỳ một bên nhìn thấy một màn này, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Sau đó, thận trọng từng chút từng chút dời qua phía lỗ lớn bị đánh xuyên kia, chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống từ lỗ thủng này.
Nàng cần phải đi.
Hiện tại công tử hẳn là không muốn nàng lưu lại nơi này.
Nàng ngược lại không quan trọng, nhưng vị Thánh nữ này hiện tại hẳn là không tiếp thụ được hí kịch một rồng hai phượng.
Mà thời điểm nàng vừa có động tác, liền nhận được ánh mắt tán dương của công tử kia.
Nhìn về phía công tử chớp chớp con ngươi, sau đó trực tiếp lặng yên không tiếng động từ trên lầu các nhảy xuống.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, duy nhất chỉ còn hai người gắn bó, hết thảy đều tĩnh mịch.
Thời điểm Hứa Nguyên muốn tiến một bước, muốn xoay người ôm ngang thiếu nữ lên, thanh âm thanh thúy của nàng bỗng nhiên vang lên:
"Ngươi sờ đủ chưa?"
"."
Hứa Nguyên.
Thanh âm thanh lãnh không chứa bất luận tình cảm gì khiến Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt, thời điểm đang muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh âm thanh lãnh của thiếu nữ trong ngực tiếp tục nói:
"A, vấn đề ta hỏi thật sự là nhàm chán, lấy da mặt ngươi tất nhiên sẽ đáp là chưa đủ."
Nói xong, tay nhỏ của nàng đặt lên bàn tay không ngừng nhào nặn của hắn, sau đó từng chút từng chút cưỡng ép kéo bàn tay hắn ra.
Làm xong những động tác này, nàng lại duỗi một cái tay khác chen vào giữa hai người, từng chút từng chút cưỡng ép đẩy hắn ra.
Nhìn dáng vẻ ngây người của hắn, Thiên Diễn nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí yếu ớt:
"Hứa Nguyên, câu trả lời của ngươi, so với ngươi trong ảo cảnh giống nhau như đúc."
Nói xong, nàng cong đôi mắt óng ánh sáng long lanh:
"Cho nên, ngươi nếu như muốn tiếp tục lừa ta, đề nghị ngươi trước tiên nhớ lại toàn bộ sự tình trong ảo cảnh lại nói."
Ký ức trong huyễn cảnh a.
Hứa Nguyên muốn nói điều gì, nhưng lại phát hiện chính mình cái gì cũng nói không nên lời.
Ý trên mặt chữ.
Thiên Tự Chân Ngôn.
Cặp đồng tử vàng kim trong suốt của Thiên Diễn khẽ chớp, nàng biết lời hắn muốn nói, cũng biết sự tình hắn muốn làm với nàng.
Nhưng biết là một chuyện, khi chuyện thật sự xuất hiện có thể làm được lại là một chuyện khác.
Tựa như ban đầu ở trong Mị Thần huyễn cảnh vậy.
"."
Mà lúc thấy chính mình nói không ra lời, Hứa Nguyên cũng trong nháy mắt sáng tỏ ý tứ của Thiên Diễn.
Loại đồ chơi tình cảm này quả thật là một thứ rất thú vị.
Nó sẽ khiến cho người ta đi tin tưởng một vài sự tình rất không hợp thói thường, cũng sẽ khiến cho người ta kìm lòng không được mà làm một chút chuyện vốn dĩ không muốn làm.
Tựa như vừa nãy.
Rõ ràng hắn đã dùng qua một lần với nàng, nhưng nàng vẫn chủ động cắn câu.
Nếu như không phải hắn muốn tiến thêm một bước, có khả năng hiện tại hai người vẫn đang gắn bó vuốt ve an ủi.
Nhưng đáy lòng Hứa Nguyên vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Mặc dù ký ức trong huyễn cảnh lúc trước đã biến mất hầu như không còn, nhưng thân thể vẫn lưu lại một chút quen thuộc, cùng với phản ứng ngẫu nhiên của Thiên Diễn lúc thăm dò đều có thể nói rõ, trong hoàn cảnh này chuyện nên làm đều đã làm, không nên làm cũng hẳn là đã làm.
Câu nói phải ăn xương mới biết vị tủy này, đối tượng không chỉ có riêng nam nhân.
Thời gian gần hai mươi năm, Thánh nữ ván giặt đồ này thế mà vẫn còn thận trọng như thế.
"."
Ánh mắt xen lẫn trên không trung trong chớp mắt, Hứa Nguyên vô thức nhẹ nhàng mấp máy môi, đôi mắt lộ ra một vòng thất lạc.
Cả người trong nháy mắt có vẻ hơi trầm thấp.
Thiên Diễn nhìn thấy thần sắc này của hắn, đầu ngón tay chống đỡ trên bộ ngực hắn hơi dùng sức, trực tiếp đẩy hắn ra, ý cười trong mắt tiêu tán, lặng lẽ nói:
"Hứa Nguyên, ta đã nói rồi, những hành động này của ngươi đối với ta vô dụng."
Sau mấy bước ổn định thân hình, Hứa Nguyên giương mắt nhìn, chính là muốn giả bộ hồ đồ.
Thanh âm thanh thúy của Thiên Diễn mang theo một tia mỉa mai như có như không:
"Ta thích ngươi, thậm chí là yêu ngươi. Cho nên ta sẽ quan tâm cảm thụ của ngươi, nhìn bộ dáng tinh thần sa sút khó chịu của ngươi, ta cũng sẽ khó chịu, mà chỉ cần như vậy, ranh giới cuối cùng của ta sẽ từng bước một giảm xuống. Ngươi nói có đúng không a, Hứa Trường Thiên?"
"."
Hứa Nguyên giật giật khóe miệng, muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Ý trên mặt chữ.
Nửa câu nói trước còn chưa nói xong, nửa câu nói sau đã bị câu hỏi của Thánh nữ ván giặt đồ này hỏi tới, cái này ai dám nói nữa?
"Hừ a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận