Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 802: Võ Nguyên cũng sẽ nói cho ngươi

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nàng vài hơi, gật đầu, cười mập mờ:
“Được, ta nhớ nghĩa muội của ta còn một cỗ thân xác dưới địa cung, ngày sau ta muốn đi…”
Nụ cười của Lạc Hi Nhiên cứng lại, lông mày nhướn lên:
“Ngươi dám? !”
Hứa Nguyên nhìn vẻ tức giận trên mặt nàng, cười:
“Ngươi lại kêu tiểu quỷ thử xem để biết ngày sau ta có dám không?”
“…”
Tay ngọc của Lạc Hi Nhiên siết chặt két két, hồi lâu, nàng thở phào một hơi:
“Hứa Nguyên…”
Hứa Nguyên mỉm cười:
“Sao?”
“Không kêu ta là tiểu quỷ nữa?”
Càng nhường càng lấn, tiểu quỷ đúng là tiểu quỷ.
Hừ nhẹ trong lòng, Lạc Hi Nhiên phớt lờ sự khiêu khích của đối phương, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Thật ra so với công pháp mà Thánh Nữ truyền cho ngươi, ngươi nên suy nghĩ nguyên nhân vì sao nàng lại truyền công pháp.”
Nghe thế mắt Hứa Nguyên nheo lại, cười nói:
“Hi Nhiên, chuyện ngươi nghĩ tới thì vi huynh cũng nghĩ được.”
Lạc Hi Nhiên khịt mũi nhẹ:
“Thánh Nữ truyền công pháp cho ngươi hẳn là muốn ngươi nhớ lại chút chuyện xưa, nhưng ngươi có biết là Thánh Nữ đã qua sự đồng ý của Các chủ không?”
Tim Hứa Nguyên đột nhiên chìm xuống, giọng điệu lập tức nghiêm túc:
“Chuyện này là tối qua Thiên Diễn đã nhắn cho Lý Thanh Diễm sau khi ta hôn mê?”
“Phải.”
Lạc Hi Nhiên cúi đầu:
“Dù bổn tọa không nói, hẳn là lát nữa Võ Nguyên cũng sẽ nói cho ngươi.”
Nói xong thì không nói gì nữa.
Đôi mắt Hứa Nguyên hơi nheo lại.
Đại khái Hứa Nguyên có thể suy đoán động cơ của Thiên Diễn, nhưng tại sao vị Các chủ này lại cho phép hắn tìm hiểu về Diễn Thiên Quyết?
Dựa theo trình độ bảo mật Diễn Thiên Quyết của Giám Thiên Các, ngay cả Thánh Tôn của nhà mình còn giấu chặt vô cùng, càng đừng nói đến việc để cho một người ngoài như hắn chạm tay vào món đồ dựng tông này.
Thiên Diễn không hiểu chuyện, một Các chủ như ngươi còn không hiểu chuyện ư?
Nên là, chuẩn bị nhận hắn làm rể hả?
Ngay đến đây, bản thân Hứa Nguyên cũng thấy hơi vô lý.
Trừ phi Giám Thiên Các hoàn toàn về phe của Tướng phủ bọn hắn, nếu không thì đây là chuyện vớ vẩn.
Nhưng ranh giới lợi ích giữa Giám Thiên Các và Tướng phú còn sâu hơn nhiều so với Hoàng Tộc và Tướng phủ, có thể nói là sâu tới mức không thấy đáy.
Tư duy vận chuyển cấp tốc, phỏng đoán từ cái này đến cái kia trong đầu rồi lại phủ định.
Thời gian trôi qua trong im lặng, cuối cùng Hứa Nguyên cũng từ bỏ suy nghĩ.
Không nghĩ ra được.
Khả năng lớn nhất hắn có thể nghĩ tới chính là vị sư tôn kia của Thiên Diễn muốn hắn khôi phục ký ức, sau đó lợi dụng tình cảm của mối quan hệ hoạn nạn có nhau giữa hắn và Thiên Diễn để làm vài việc.
Nhưng đến cả khả năng này cũng bị chính Hứa Nguyên phủ định.
Bởi vì lúc đầu khi hắn đánh vỡ ảo cảnh mà ra trong bí cảnh Quỳnh Hoa, thái độ của hắn với Thiên Diễn đã cho thấy đường này không đi được.
Lý tính của hắn có thể kìm hãm cảm tính.
Lạc Hi Nhiên nhìn tên quỷ nhỏ hơi có vẻ chán nản, hừ cười:
“Sao nào?”
Hứa Nguyên xem thường:
“Không biết.”
Lạc Hi Nhiên nhìn dáng vẻ lưu manh của đối phương, khẽ cau mày, cảnh cáo:
“Nên ngươi mặc kệ? Ngươi nên biết rằng tầm quan trọng của Diễn Thiên Quyết đối với Giám Thiên Các ta, nếu xử lý không tốt kế hoạch lần này thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hứa Nguyên uống hết trà thơm trong chén trước mặt, hỏi lại:
“Ta biết rồi thì sao? Bây giờ biết quá ít thông tin, căn bản là không đủ để ta đoán ra vị sư tôn kia của Thiên Diễn muốn làm gì, lại không thể dựa vào việc bắn tên trước rồi mới vẽ tranh sau để phỏng đoán trúng chứ?”
Nói đến đây, Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, khoát tay sau lưng, đi ra cửa:
“Đợi gặp lại Thiên Diễn, ta định hỏi thẳng xem nàng nói như nào, đây là đơn giản nhất.”
Lạc Hi Nhiên nhìn bóng lưng hắn, hỏi:
“Ngươi đi đâu?”
“Tìm Lý Thanh Diễm, ngươi nói nàng ấy trông chừng ta cả đêm, cũng phải đi nói cảm ơn một tiếng đúng không?”
Hứa Nguyên đi đến cửa phòng, đặt tay mở chốt cửa, nửa nhìn lại:
“Ngươi đi không?”
Ánh mắt Lạc Hi Nhiên cười như không cười:
“Chuyện quan trọng như vậy, ngươi yên tâm bổn tọa?”
Nghe vậy Hứa Nguyên mỉm cười, giơ một ngón tay lên không trung và chọt chọt nghĩa muội này một cái:
“Hiểu chuyện ~ vi huynh rất vui mừng nha.”
Nói rồi, hắn tiện tay lấy xuống ngọc bội Huyết Thần trên cổ ném cho Lạc Hi Nhiên:
“Vi huynh đi rồi về ngay.”
Lạc Hi Nhiên thuận tay bắt lấy ngọc bội, lạnh lùng liếc Hứa Nguyên:
“Mồm mép nhanh nhẩu, đi lẹ mau.”
Nói xong, phớt lờ hắn, tự mình ngồi về bàn trà lấy trà uống.
Bước ra khỏi phòng nhỏ, bên ngoài là một con đường vòng tròn rất dài, nhìn lại chỗ phủ thảm da nhung kia, không có ai.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Hứa Nguyên hơi nghi hoặc.
Nhìn bày biện trong phòng vừa nãy, rõ ràng gánh hát này là thuộc kiểu xa hoa xa xỉ.
Gánh hát ở cấp bậc này thường đều sẽ có thị nữ hoặc tên hầu đứng ở hành lang ngoài phòng để chờ đợi khách nhân sai sử.
Bây giờ lại không có ai, ngẫm nghĩ chắc là bị cho lui hết…
Xem ra là vị bạn kia của Thái tử, nhưng sao lại đặt địa điểm ở trong gánh hát?
Bạn cần đăng nhập để bình luận