Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1056: Không có gì muốn nói sao?

Theo những lời mà phụ thân nói khi nãy thì hẳn là y đã có phát hiện gì đó rồi.
Nghĩ tới đây thì tiếng của Hứa Ân Hạc lại vang lên.
“Ta nghĩ rằng Trường Thiên sẽ khuyên nhủ vi phụ chứ Hứa Nguyên ngước mắt, tầm mắt của hắn đối đầu với ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hứa Ân Hạc.
Trong lòng hơi run lên, Hứa Nguyên lập tức cười nhẹ rồi nói:
“Chắc chắn phải có lý do nào đó thì phụ thân mới làm như vậy"
Ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Ân Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nguyên, nhưng khóe môi của y hơi nhếch lên.
“Đối với việc này thì Trường Thiên ngươi không có gì muốn nói sao?"
Trầm mặc một lúc, Hứa Nguyên thở dài một cái rồi nói nhẹ:
“Phụ thân, ta cảm giác hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để tiến hành đại thanh tẩy, tuy nhiên nếu như không làm bây giờ thì chắc chắn sẽ là họa lớn cho tương lai, mà tới tương lai thì tất cả mọi chuyện đều đã trễ rồi"
Hứa Ân Hạc nhấp nhẹ một ngụm trà thơm rồi nói với một nụ cười nhạt:
“Từ khi nào mà Trường Thiên ngươi lại học cách nói chuyện của những tên đại thần trong triều kia thế?"
Hứa Nguyên quặp miệng, biết bản thân không thể trốn được nữa nên hắn nói thẳng: “Ta không quá rõ về những thủ hạ kia của ngài, việc này ta có thể nói thêm gì nữa chứ?"
“Những lão nhân trong Tướng Quốc phủ kia tuy theo ngài cả đời nhưng điều đó không chứng minh bọn hắn vẫn giữ nguyên sơ tâm ban đầu.
“Trước kia ngài và bọn hắn đều là chân trần với nhau, không có cố kỵ gì, nhưng hiện tại đã công thành danh toại, coi như ngài có thể tiến thêm một bước thì đối với bọn hắn..."
“Trường Thiên, ăn nói cẩn thận"
Hứa Ân Hạc đánh gãy lời của Hứa Nguyên.
“Không phải là ngài để ta nói sao?"
Hứa Nguyên cười ha hả, hắn nhìn sang đình viện yên tĩnh xung quanh: “Với lại ở đây cũng đâu có người ngoài đâu?"
Hứa Ân Hạc nhìn Hứa Nguyên với ánh mắt bất đắc dĩ một lúc rồi lắc đầu nói nhỏ:
“Đúng thật là không có người ngoài, nhưng những lời này của ngươi nếu để cho cậu hoặc đại ca của ngươi nghe được thì sẽ tạo thành một số phiền toái không cần thiết.
“Trường Thiên"
“Mặc dù lời của ngươi là vô ý nhưng một khi nó được nghe vào thì nó sẽ cắm rễ trong lòng"
Hứa Nguyên sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng cười nhạt.
Đây quả thật là sơ sót của hắn, hắn vẫn chưa thích ứng được thân phận hiện tại của mình.
Ở tại trung tâm quyền lực thứ hai của Đại Viêm này thì dù ngươi nói câu gì, cho dù chỉ là một câu đùa thì người ở dưới cũng rất có thể xem đó là thật, đồng thời cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như nói đùa quá nhiều lần thì có khi một ngày nào đó ngươi thức giấc, ngươi sẽ thấy thuộc hạ của ngươi quỳ trước của, tay cầm Long Bào buộc ngươi mặc.
Hứa Nguyên nhẹ gật đầu rồi quay về vấn đề chính:
“Tóm lại, người rồi sẽ có lúc thay đổi, mặc dù năm đó lý tưởng kiên định thì cũng đã mấy chục năm, dù ít dù nhiều cũng sẽ có một chút thay đổi chứ"
“Rõ ràng hiện tại lùi một bước là có thể hưởng được vinh hoa phú quý, nhưng ngài làm lãnh đạo, ngài vẫn muốn tiến lên thêm một bước, điều đó sẽ sinh ra mâu thuẫn cho cả hai"
“Nếu như thanh tẩy sạch hết những người đó thì có thể sẽ rất đau đớn, nhưng rất có ít trong tương lai"
Sau khi nói xong thì bỗng lời của Hứa Nguyên xoay chuyển: “Nhưng mà khi nãy phụ thân nói trong triều đình có người của tông môn sao?"
So với việc lão cha mình muốn đại thanh tẩy Tướng Quốc phủ thì chuyện này đáng kinh ngạc hơn nhiều.
Mặc dù giọng của lão cha rất nhẹ nhưng ý tứ ở sau lại cực kỳ nặng.
Vị Thánh Thượng trong điện Kim Loan kia cùng với lão cha của mình khống chế triều đình, tất cả những trọng thần khác đều đã bị huyết tẩy tới mức chỉ còn sót lại phe phái của triều đình và phe phái của Tướng Quốc phủ.
Hiện tại nếu như nói trong triều đình có người của tông môn thì không khác nào nói rằng trong phe của Hoàng gia và Tướng Quốc phủ có nội gián của tông môn. Đối với nghi vấn này của Hứa Nguyên thì Hứa Ân Hạc trả lời một cách đương nhiên: “Trường Thiên, không nên coi thường người trong thiên hạ này, càng không nên coi thường các tông môn đó, hiện tại bọn hắn gặp phải quản chế gắt gao chỉ là bởi vì nội bộ bọn hắn còn nhiều lục đục, vẫn chưa thống nhất được.
“Bên trong Hắc Lân Quân, Cách Vật Viện, thậm chí là trong Hắc Lân Vệ cũng có thể có người của bọn hắn” Hứa Nguyên nghe vậy thì thở dài một tiếng.
Mặc dù công tác tình báo của Lâu Cơ lão tỷ có tốt tới mức nào thì cũng không thể tránh khỏi vấn đề này.
Đây là vấn đề phát sinh khi Tướng Quốc phủ phát triển quá nhanh, ảnh hưởng tới căn cơ. Tướng Quốc phủ chỉ trong mấy chục năm đã trở thành một quái vật khổng lồ như hiện tại đã chứng minh bọn hắn phải thu nhập vô số máu mới từ bên ngoài.
Lâu Cơ có thể gieo một hạt giống ở mấy chục năm trước vào trong các tông môn, thế lực trong thiên hạ được và để cho bọn hắn tự phát triển thì những tên kia cũng có thể làm điều tương tự, thậm chí Hoàng Tộc cũng không ngoại lệ.
Thấy thần sắc bình ổn của lão cha thì Hứa Nguyên cũng hiểu rõ trong lòng.
Lão cha lần này muốn nói rõ với hắn.
Y đang muốn nói dù tình cảnh của Tướng phủ trông rất phong quang nhưng thật ra lại nguy hiểm tầng tầng.
Chỉ cần đi nhầm dù chỉ là một bước thôi cũng có thể trả giá rất lớn.
Trầm ngâm một lúc, bỗng Hứa Nguyên lên tiếng.
“Phụ thân, nếu như những người kia đã tiềm phục được vào trong triều đình rồi thì sao giờ này bọn hắn lại nhảy ra? Hơn nữa nếu như bọn hắn đã lộ chân ngựa rồi thì ngài còn cần lý do nữa à?"
Hứa Ân Hạc cười nhẹ rồi nói tiếp:
“Bởi vì quốc sư đã vào kinh Quốc sư đi vào kinh thành.
Hứa Nguyên nghe tới đây thì suy nghĩ trong lòng từ từ lan ra, trong nháy mắt hắn đã hiểu vì sao những tên nội ứng trong triều lại nhảy ra vào lúc này.
Tông môn cần phát ra tiếng nói của mình về tình hình phía Bắc cho triều đình.
Tuy điều này rất vô nghĩa, rất phiền phức nhưng lại cần thiết.
Hiện tại lễ nhạc vẫn chưa sụp đổ, tất cả đều phải dựa theo quy củ.
Mà bên trong Đại Viêm Hoàng Triều thì tất cả đại nghĩa đều xuất phát từ triều đình.
Nếu như những tông môn không lên tiếng thì chuyện bọn hắn ở Bắc Cảnh sẽ luôn bị vây trong trạng thái bị động, vì hai chữ Đại Nghĩa.
Nghĩ tới đây thì Hứa Nguyên nhìn phụ thân rồi nỉ non:
“Phụ thân, vì sao quốc sư lại vào kinh lúc này?"
“Hắn còn mang theo đồ đệ của hắn nữa"
Hứa Ân Hạc đánh gãy lời nỉ non của Hứa Nguyên.
“...” Hứa Nguyên im lặng.
Má, đồ đệ của quốc sư sao?
Hứa Nguyên liếm liếm khóe môi, hỏi một cách thăm dò:
“Nhiễm Thanh Mặc cũng vào sao?
“Đúng!
Hứa Ân Hạc mỉm cười, ánh mắt nhìn Hứa Nguyên một cách phức tạp.
“Hơn nữa hiện tại nàng còn đang có mặt bên trong Tướng phủ nữa.
Nghe tới đây thì đầu của Hứa Nguyên chết máy, ánh mắt hắn trở nên vô thần.
Hứa Nguyên đứng máy không phải là vì kinh hỉ vì Tảng Băng lại đến đây, mà là hắn không biết vì sao trong giờ phút này Tảng Băng lại có mặt trong Tướng Quốc phủ.
Hiện tại quốc sư vào kinh, những tên trọng thần trong triều kia sẽ phản bội hai phe Hoàng và Tướng để nhảy về phía tông môn.
Và lúc này cũng là lúc lão cha muốn xử lý những tên nội gián này, tuy nhiên đồ đệ của quốc sư – Tảng Băng Lớn – lại có mặt trong Tướng Quốc phủ.
1036 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận