Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 980: Khi đại loạn bắt đầu, ngươi sẽ làm sao?

Mang công pháp tu hành đẩy vào nhân gian, phá bỏ từ gốc rễ việc tông môn lũng đoạn, đồng thời cũng mang đến cho tầng dưới chót náo động cực lớn, hoặc nói là cơn đau bụng bất chợt.
Chỉ là, cơn đau bụng này đối với Đại Viêm nếu rơi xuống một cá thể thường dân nào đó, vậy thì đúng là một trận tai nạn.
“Nếu đã biết, vậy ngươi tức giận cái gì?”
Lý Quân Khánh vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ, thản nhiên nói:
“Không có phá thì không có lập. Hy sinh là điều kiện tất yếu đề khái sáng một thời đại thái bình thịnh thế”
“Hiện tại, đối với cái chết đã là như thế”
“Trường Thiên, ngày sau, khi đại loạn bắt đầu, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Biến cách tức là xung đột, xung đột tức là tử vong.
Những gì xảy ra lúc này, cho dù là cuộc chiến Man Tộc với vô số thương vong, là sóng ngầm trong ba châu của Bắc cảnh bây giờ, hay là những lê dân chết vào đêm khuya mà không người thăm hỏi ấy, đều chỉ là mở màn.
Chỉ cần một trong các thế lực như tông môn, Hoàng Tộc, Tướng phủ không nhường bước thì nhất định sẽ có rất nhiều người chết trong tương lai.
Nhìn thế mới thấy, những tử vong của bây giờ không tính là gì cả.
Nhưng mà…
“Ngươi hiểu sai rồi.”
Nghe câu chất vấn mang vài phần trêu chọc của Lý Quân Khánh, ánh mắt Hứa Nguyên chậm rãi dời xuống dưới cổng thành.
Hắn nhìn những bách tính rộn ràng chỉ vì vài đồng tiền mà sinh tồn ấy, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Quân Khánh, ngươi cảm thấy, tại sao năm đó hai vị kia lại đi đến bước đường này?”
Mắt Lý Quân Khánh nheo lại, lập tức mỉm cười:
“Càn quét thế giới, lớn hơn cả thiên hạ thái bình.”
Hứa Nguyên khẽ cười lắc đầu:
“Cái ngươi nói là lý tưởng của hai vị lão nhân gia, mà thứ ta hỏi lại là nguyên nhân khiến họ nảy ra ý tưởng ấy.”
Nói rồi, Hứa Nguyên ngoái đầu vị Tam hoàng tử ngồi mà không ra ngồi này, lại hỏi:
“Lẽ nào không phải là vì những lê dân dưới đáy xã hội này ư? Không phải là vì muốn cho thế gian này không còn yêu tai nhân họa, muốn cho bọn họ có một thái bình thịnh thế để an cư lạc nghiệp sao?”
“Quả thật con đường này sẽ tồn tại hi sinh, nhưng hi sinh thành thói quen không có nghĩa là phải chết lặng.”
Trong mắt Lý Quân Khánh lóe lên chút phức tạp, sau đó trở lại bình thường, lắc đầu cười khẽ:
“Vậy thì bổn vương hi vọng ngươi có thể giữ vững bản tâm.”
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Lý Quân Khánh, cười nói:
“Nói hơi xa, đúng là ta hơi tức giận, nhưng lại không phải vì chính cái chết của bách tính, mà là quan lại bên trong huyện thành này không làm gì cả khiến ta cảm giác thấy bất lực.”
Vẻ mặt Lý Quân Khánh hơi kỳ quái:
“Quan viên lớn nhất trong huyện cũng chỉ mới là Huyện lệnh Nhất phẩm, vậy mà có thể làm cho Tam công tử ngươi thấy bất lực?”
Hứa Nguyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tam hoàng tử hỏi:
“Một Huyện lệnh thì thôi, nhưng trong Đại Viêm có bao nhiêu Huyện lệnh?”
“…” – Lý Quân Khánh đột nhiên im lặng.
Nhất thời Hứa Nguyên cũng không nói tiếp.
Hắn nhớ đến ánh mắt sợ hãi của tiểu dân ở phố khi nhìn mình.
Đứng lên, ngồi quỳ chữ Lục không được phép dùng nên đương nhiên xung đột với phong kiến hoàng triều, nhưng Hứa Nguyên cảm thấy ít nhất mình không nên sợ hãi như vậy.
Đây là sự sợ hãi chỉ lộ ra khi không thể hoàn toàn bảo vệ sinh tử, lúc nào cũng bị đánh.
Từ một manh mối nhỏ, nếu tiếp tục tìm tòi nguyên nhân dẫn đến cảnh ấy sẽ gặp phải một hiện thực khiến cho người ta suy nghĩ đến sợ hãi.
Luật pháp của Đại Viêm đang sụp đổ.
Và nguyên nhân sâu xa của sự sụp đổ này, là hàng ngàn quan lại cơ sở của Đại Viêm.
Đây, quả thật khiến người vô lực.
Ngồi trên tháp cổng thành, nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên ở đường chân trời phía Đông, Hứa Nguyên khẽ thở dài:
“Ta cứ cho rằng, triều đính phái tu giả xuống để giám sát, những Huyện lệnh cơ sở này không dám hai mặt, hiện giờ xem ra là ta nghĩ chuyện dĩ nhiên rồi.”
Lý Quân Khánh cười khẽ, trực tiếp nằm ngửa trên tháp cổng thành, chắp tay sau đầu, thản nhiên phàn nàn:
“Tên Tam công tử sống an nhàn sung sướng như ngươi là chưa bao giờ làm quen với mấy đồ quê mùa dưới đáy xã hội, thật ra thì vấn đề quan trị cơ sở không phải xuất hiện ở Huyện lệnh, mà là những thân sĩ bên trong cơ.”
“Bổn vương thống lĩnh thương hội Hoàng Tộc thường xuyên phải liên hệ với những thổ dân địa phương này, qua việc thông hôn với nhau, bọn họ liên hệ các sản nghiệp trực thuộc thành một hệ liệt, qua mấy đời hay thậm chí là mười mấy đời kinh doanh ở một chỗ, đã thâm căn cố đế từ lâu.”
“Ngoại trừ các quan viên nhảy ngang vào do triều đình phái xuống thì đại thể là những người còn lại đã bị họ lũng đoạn rồi, phần lớn các Huyện lệnh không thể không hợp tác cùng bọn họ để phổ cập chính lệnh, một khi nếm được vị ngọt qua sự hợp tác thì cơ bản là ngầm thừa nhận đã thông đồng với những người này.”
“Những tu giả do triều đình phái xuống cũng vậy thôi, dù sao thì tu hành cũng cần tiền mà.”
“…”
Sau khi cẩn thận lắng nghe những lời phàn nàn của Lý Quân Khánh, trong mắt Hứa Nguyên có hơi kinh ngạc.
Trong nhận thức của hắn, so với các tông môn nắm giữ quân quyền, những thân sĩ cơ sở này chính là một đám heo đang đợi cắt thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận