Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 870: Chẳng lẽ ta nói sai?

Hứa Nguyên có muốn ngăn cũng không thể ngăn được, tay còn thiếu chút nữa là trật khớp.
Khí lực của hai người vốn dĩ không cùng một cấp bậc.
Thế giới siêu phàm có những chuyện rất khác biệt. Kiếp trước, cãi nhau với tình nhân, chỉ cần lôi đối phương lên trên giường rồi dùng gậy gộc đánh một trận, sau đó chuyện gì cũng trở nên hòa ái.
Nhưng ở đây, trừ phi là Thiên Diễn nguyện ý, nếu không, ngay cả một ngón tay của nàng thì hắn cũng không chạm tới.
Thở dài trong lòng một tiếng, Hứa Nguyên nhìn nhìn vào nữ nhân đang ngồi trên người.
Hắn thích vị trí này hơn.
Thiên Diễn thẳng lưng lên, ngồi ở trên bụng dưới của hắn, chiếc váy rườm rà phức tạp rủ xuống hai bên, hai bàn chân trắng nón mịn màng như mỡ dê đang co quắp lại vẽ ra tâm tình đang dâng trào của chủ nhân.
Ánh mắt quét qua người nàng mang tính xâm lược, khiến cho Thiên Diễn hừ nhẹ một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn như bình thường, giống như đã quen: “Lời vừa rồi của ngươi có ý nghĩa gì?”
Khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên một nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoàng kim của nàng:
“Nghĩa đen. Chẳng lẽ ta nói sai cái gì rồi hay sao?”
Nói xong, hắn chống người dậy, ghé sát vào vành tai nàng, thổi thổi lên vành tai trắng hồng:
“Rõ ràng trước kia nếu như chủ động như vậy, đổi lại ở trong ảo cảnh, với tư thế mập mờ bực này của đôi ta, hiện tại chắc hẳn ta đã bị đẩy ngã xuống rồi”
Hô hấp của Thiên Diễn hơi ngưng trệ, trong lòng tràn ngập cảm giác cấp bách, lập tức đưa tay ấn Hứa Nguyên trở lại giường:
“Đừng cách ta gần như vậy”
“Vậy bây giờ nàng cưỡi trên người ta làm gì?”
Lại một lần nữa bị cưỡng ép nhấn trở lại giường, Hứa Nguyên lập tức làm ra bộ dạng lả lơi, hai tay gối ở sau đầu, nhìn chằm chằm vào nàng.
Tiếng mưa rơi rả rích, gió lạnh lại thổi qua mái tóc dài rối bời của nàng.
Thiên Diễn trừng mắt, vật cứng nào đó mang lại cảm giác quen thuộc khiến nàng hoảng hốt muốn đứng dậy.
Tuy vậy, Hứa Nguyên lại đi trước một bước, đưa tay ôm lấy eo lưng mảnh khảnh của nữ tử, kéo nàng trở về trên người mình.
Sau khi khuôn mặt đỏ ửng một chập, Thiên Diễn cũng không đứng dậy nữa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào hắn:
“Hứa Nguyên, hẳn là ngươi không khôi phục lại được trí nhớ”
Hứa Nguyên toét miệng cười ra một tiếng:
“Mị Thần Anh Độc suốt mười mấy năm, không thể không nhắc tới cảm giác đó”.
“Ngươi cho là bởi vì ai? ! Không đúng! Ngươi lại đang lảng sang chuyện khác!”
Đôi mắt của Thiên Diễn hàm chứa tức giận, trừng mắt nhìn hắn đang ở dưới thân, cầm vào xương tỳ bà kéo hắn từ trên giường lên: “Trả lời thẳng thắn, đừng nghĩ lại gạt ta!”.
Hứa Nguyên bĩu môi, xoay ánh mắt sang chỗ khác.
“Khôi phục rồi”
“Nhìn ta và nói”
“Thật sự khôi phục rồi”
“Hứa Nguyên! Ngươi cảm thấy ra rất dễ lừa gạt hay sao? !! !”
“Hàiiiii! !!”
Một tiếng thở dại, Hứa Nguyên lại rời tầm mắt trở về trên gương mặt của nữ tử, cười hắc hắc: “Chỉ đùa một chút mà thôi, thật sự ta đã khôi phục”
“Ha ha!”
Thiên Diễn cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, đôi mắt híp lại lạnh lùng nhìn vào hắn.
Trong đôi mắt có thần quang hoàng kim lưu chuyển, tỏa ra thần tính không thể khinh nhờn.
Dường như Thiên Diễn cảm thấy như vậy thì nàng có vẻ sẽ rất áp bách.
Bởi vì, trong Giám Thiên Các, chỉ cần nàng lộ ra bộ dạng này, những người còn lại đều câm như hến.
Thế nhưng, trong mắt Hứa Nguyên cũng chỉ tồn tại dung nhan tuyệt sắc của nàng, cùng với sự đáng yêu khi tức giận nhíu chặt hàng lông mày, còn có, đáy lòng có cảm xúc muốn đùa giỡn với nàng.
Hắn không có hứng thú gì với hình tượng tiên tử cao cao tại thượng được chúng nhân ngưỡng mộ, nhưng đối với việc làm cho tiên tử cao cao tại thượng trầm luân xuống địa ngục thì vẫn có hứng thú, hơn nữa còn là rất lớn.
Nghĩ vậy, đôi tay của Hứa Nguyên vô ý thức mà vỗ về nhẹ nhàng vào bụng dưới của nàng.
Giống như ở trong ảo cảnh. Nhưng đáng tiếc, dù sao đây cũng không phải là ở trong ảo cảnh, hơn nữa Thiên Diễn cũng không trúng Mị Thần Anh Độc.
“Bạch”
Tay bị hất văng ra.
Thiên Diễn đè nén giọng nói thanh thúy, giống như một con mèo nhỏ đang cáu gắt:
“Ta nói rồi, đừng chạm vào ta!”
“Vậy tại sao vừa rồi nàng không phản kháng?”
“Không phản kháng cái gì?”
“Nếu thực sự mà nàng muốn đứng dậy từ trên người ta, một Ngưng Hồn như ta làm sao có thể ngăn trở được nàng. Vậy kết quả lại là động một chút là nàng lại ngồi lên ta”
“...”
Theo bản năng, Thiên Diễn cụp mắt nhìn xuống bên dưới, muốn đứng dậy ngay, nhưng lại cảm thấy nếu làm như vậy sẽ chứng thực lời nói của tên khốn kiếp này.
Mà đúng lúc này, giọng nói của Hứa Nguyên lại như ác ma thì thầm vang lên trong lòng nàng:
“Gần hai mươi năm đã đều là lão phu lão thê, như thế nào mà nàng vẫn còn giống như một tiểu cô nương?”
Thiên Diễn thở hổn hển hai tiếng, liếc xéo vào hắn:
“Cần phải thiến tên đăng đồ tử hảo sắc nhà ngươi đi”
“Nàng không nỡ”
Hứa Nguyên buông tay ra, rất ngả ngớn: “Vẫn là câu nói kia, chuyện nàng muốn làm, hiện tại ta không có cách nào để phản kháng”.
Thiên Diễn nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi dám để lộ nó ra trước mặt ta một lần nữa, ta sẽ phá nát nó”
“Hả?”
Hứa Nguyên nghi ngờ một tiếng, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Thiên Diễn, vừa ngồi dậy vừa đẩy Thiên Diễn xích ra một đoạn: “Nàng nói như vậy, hẳn là muốn gặp?”
“Câm miệng!”
Bỗng nhiên Thiên Diễn kéo cao giọng điệu, nàng biết rõ rằng ở trong loại chuyện này thì tên hỗn đản kia tuyệt đối sẽ không nói đùa, cắn răng, giọng nói mang theo tức giận: “Ngươi không càn quấy nữa, có được không?”
“Khôi phục rồi”
Hứa Nguyên đưa tay phất phất trước gương mặt của nàng, ánh mắt rất nghiêm túc: “Ngay từ đầu ta đã nói là đã khôi phục, nhưng nàng không tin ta”
Bạn cần đăng nhập để bình luận